“Cậu yên tâm đi, tôi đã thông báo rồi, trước khi đứa nhỏ được sinh ra nó sẽ nhận được sự chăm sóc chuyên nghiệp tốt nhất. Mặc dù ở trong đó không thể tự do hoạt động, nhưng mà cũng sẽ không quá khó khăn, dù sao thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc ở bên ngoài bị người ta xem như súng mà lợi dụng, đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra, tôi sẽ cho người mang đứa con ra ngoài, nếu như cậu không có thời gian nuôi dưỡng, tôi và Hạ Lan sẽ nuôi giúp cho cậu, đảm bảo có thể nuôi đứa nhỏ thật tốt.” Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Triệu Ninh vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tự em có thể, con của em để em nuôi là được rồi, đến lúc đó em hi vọng anh có thể tìm bảo mẫu giúp em. Dù sao em là một người đàn ông, cũng không thể chăm sóc tốt được.” “Tôi sẽ kêu chị dâu của cậu bắt đầu tìm bảo mẫu cho cậu, nếu như sức khỏe đã ổn rồi thì chuyển về đây ở đi, người một nhà ở cùng một chỗ rất tốt, huống hồ gì một mình cậu ở bên ngoài cũng buồn.” Câu nói này của Diệp Ân Tuấn nói bóng nói gió gì đó, đương nhiên Triệu Ninh hiểu được. Tử bị Diệp Ân Tuấn đưa vào trong nhà tù quốc tế, nếu như trong lòng của Triệu Ninh mang theo oán hận rồi lựa chọn phản bội Diệp Ân Tuấn, vậy thì làm cho người khác thật sự đau lòng. Ở cùng nhau, cũng coi như là có thể giám sát. . “Vâng.” Triệu Ninh nhẹ gật đầu, không có ý kiến gì với đề nghị của Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn gật đầu, nói: “Trà không tệ, nếm thử đi.” Triệu Ninh nhấp một ngụm, không biết mùi vị. Rất đắng. Dường như thuận theo vị giác đắng tới đáy lòng. Tử cả ngày đều chạy theo phía sau anh ta gọi anh ta là anh Ninh, tại sao lại không biết trắng đen như thế chứ? Đối với chuyện này, Triệu Ninh không hề oán trách hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn, nếu như so sánh người mà anh ta hận nhất đó chính là Vu Phong. Gia đình tốt đẹp của anh ta đã bị người này phá hỏng. Biết rõ Tử là em gái ruột của Diệp Ân Tuấn, mà còn muốn dùng cái chết của Vu Linh để kích thích Tử, chỉ sợ là Tử không nhìn thấy âm mưu đen tối của anh ta. Triệu Ninh nhớ đến ba mẹ của mình là do Diệp Tri Thu đã hại chết, suýt chút nữa mình đã bị mẹ vợ của mình biến thành kẻ nghiện, người cứu anh ta là hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn. Ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu, Triệu Ninh có thể hiểu rõ. Anh ta nâng ly trà lên uống một hơi cạn sạch nước trà, sau đó nhìn Diệp Ân Tuấn, nói một cách kiên định: “Anh, em nghe nói là qua năm có lẽ anh với chị dâu sẽ đến nước T, dẫn em đi cùng với, em muốn tự tay giải quyết Vu Phong.” Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta một cái, nhẹ giọng nói: “Chuyện đó để sau rồi nói.” “Anh, em biết là anh không yên lòng về em, anh không cần phải cho em quyền lực đâu, anh chỉ cần mang em đi theo là được rồi, em có làm lính nhỏ đi nữa cũng không đáng kể, em chỉ muốn tự tay bắt được Vu Phong, là anh ta đã hủy hoại gia đình của em, làm cho vợ chồng em chia ly, anh ta không bị bắt, em nuốt không nổi cục tức này.” Trong mắt của Triệu Ninh có sự phẫn nộ. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy anh ta như thế này, thở dài một hơi rồi nói: “Nhà họ Triệu chỉ có một đứa con trai là cậu, tôi không thể để cậu đi mạo hiểm được.” “Nếu như anh không cho em đi, em sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”.