“Thành Lâm đã bầu bạn với anh ta trong độ tuổi dậy thì, bọn họ cùng rời khỏi nước T rồi đến thành phố B phát triển, từ một người không có mối quan hệ lại trở thành một ông lớn trong giới giải trí. Người khác chỉ có thể nhìn thấy được vẻ chỉnh tề xinh đẹp của Phương Nguyên, lại không nhìn thấy những gian khổ mà Thành Lâm và Phương Nguyên đã cùng nhau trải qua, có thể nói Thành Lâm là anh em, là người yêu, là bạn bè của Phương Nguyên, anh ta đóng quá nhiều vai trong cuộc đời của Phương Nguyên, cuối cùng lại vì anh ta mà chết đi, nếu như Phương Nguyên không nổi điên lên thì anh mới cảm thấy kỳ quái đó.” Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút đồng cảm cho Phương Nguyên. “Nếu như anh ta đã trưởng thành, cũng đã rời khỏi nước T, tại sao khi đó lại không chịu tìm tới em?” Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, không khỏi cười nói: “Khi đó em có thân phận gì, chỉ là con gái nuôi nhà họ Thẩm mà thôi. Mặc dù nhà họ Thẩm ở Hải Thành cũng được xem như là một gia đình có tiếng tăm, nhưng mà cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì hết, huống hồ gì khi đó lại không biết em là cháu gái của nhà họ Tiêu, anh ta không thể liên kết mọi thứ lại với em, tìm em làm cái gì?” “Cũng đúng, thiếu chút nữa em đã quên mất rồi.” Thẩm Hạ Lan lập tức bật cười. “Đúng rồi, nói tới nhà họ Thẩm, hiện tại vợ chồng Thẩm Phong như thế nào rồi?” Không phải là Thẩm Hạ Lan cố ý nghe ngóng tin tức của ba mẹ Thẩm, chỉ là nói đến đây thì thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy trong đáy mắt của cô không có khổ sở và bi thương, lúc này mới cất giọng nói: “Thận của Thẩm Niệm Niệm bị suy yếu không nhận được quả thận kịp thời, không bao lâu sau liền qua đời. Anh nghe nói ngay cả người nhặt xác cũng không có, bệnh viện đã mời vợ chồng Thẩm Phong nhận thi thể, đáng tiếc là hai người này lại giả chết, nói là Thẩm Niệm Niệm không phải là con gái của bọn họ, bọn họ không quan tâm.” Nói đến đây, Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là rất xem thường bọn họ. Thẩm Hạ Lan cũng có chút thổn thức. Lúc ba mẹ Thẩm coi Thẩm Niệm Niệm là con gái ruột của mình, vì cô ta mà thật sự có tán gia bại sản đi nữa cũng không tiếc, thậm chí còn vì cô ta mà không quan tâm đến đứa con gái mà bọn họ đã nuôi hơn hai mươi năm là mình đây, còn hủy hoại đạo đức mà muốn tranh đoạt quá khứ của mình để đền bù cho Thẩm Niệm Niệm. Nhưng mà một khi chân tướng bị lộ ra, biết Thẩm Niệm Niệm không có chút quan hệ nào với bọn họ, thế mà hai người đó lại tuyệt tình như thế. Cho dù có nuôi một con chó một con mèo đi nữa, chết cũng sẽ được chôn, huống chi là người mà bọn họ đã từng móc tim móc phổi ra đối xử tốt. Thẩm Hạ Lan lắc đầu, thở dài nói: “Vậy cuối cùng thi thể của Thẩm Niệm Niệm được xử lý như thế nào?” “Để ở nhà xác không có ai nhận, bệnh viện tự mình bỏ chi phí ra, ba mẹ Thẩm không chịu nhận, bệnh viện không có cách nào khác nên đành phải tìm cục cảnh sát ở nơi đó để xử lý chuyện này. Nhưng mà chuyện này cũng không được cục cảnh sát quan tâm, cuối cùng người của cục cảnh sát góp tiền hỏa táng, tro cốt được rải ở đâu thì anh không biết.” Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói, không có cảm xúc gì nhiều. Thẩm Niệm Niệm có kết cục như thế này cũng chẳng oan chút nào. Có cái gọi là con đường đều do người vẽ, cô ta lựa chọn con đường này cho nên phải biết con đường này không có kết quả tốt. Thẩm Hạ Lan không ngờ tới là cuối cùng Thẩm Niệm Niệm lại có kết quả này, cái này có được coi là chết không toàn thây không nhỉ? Cô thở dài một hơi, không nói gì thêm. Diệp Ân Tuấn nói tiếp: “Kể từ khi cặp vợ chồng Thẩm Phong biết Thẩm Niệm Niệm đã qua đời, bọn họ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, sai người nói là muốn gặp em, nói là bọn họ biết sai rồi, bị Thẩm Niệm Niệm mê hoặc nên mới làm ra những chuyện không tốt với em, hi vọng là em có thể nể tình ơn nuôi dưỡng mà tha thứ cho bọn họ. Anh không cho người khác truyền lời đến với em, trực tiếp tìm người đuổi bọn họ đi luôn.”.