Ánh nắng chiều phản chiếu trên người Thẩm Hạ Lan, khiến cả người cô như được dát một lớp vàng, khóe môi khẽ nhếch lên, bộ dạng nhướng mày cười này làm cho Diệp Ân Tuấn thích không chịu nổi. Thẩm Hạ Lan dạo quanh đây đó như một đứa trẻ, nhưng chẳng mua được bao nhiêu. Diệp Ân Tuấn biết trong lòng cô nhớ đến Lam Tử Thất, liền nói với cô: “Ở đằng kia có một cửa hàng kim cương, đi xem sao?” “Bất luận em mua bao nhiêu, anh cũng trả tiền sao?” “Tiền là gì? Tiền trong nhà chúng ta đều chỉ là giấy, em cứ xài, xài không hết thì trong lòng ông xã không thoải mái.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn ngay lập tức khiến Thẩm Hạ Lan mỉm cười. “Chồng, anh đẹp trai nhất!” “Vậy thì thưởng một cái đi?” Diệp Ân Tuấn trực tiếp sáp khuôn mặt đẹp trai của mình tới. Thẩm Hạ Lan cũng không ngại, hôn chụt một cái lên mặt Diệp Ân Tuấn ở giữa phố. Xung quanh có người đi qua lập tức huýt gió một cái. Thẩm Hạ Lan có chút đỏ mặt, nhưng Diệp Ân Tuấn đã vươn tay đan chặt 10 ngón với cô, độ cong trên môi không nhiều cũng không ít, vừa vặn khiến người ta nhìn mà không dời nổi mắt. Hai người như những cặp tình nhân bình thường, nắm tay nhau bước vào cửa hàng kim cương. Thẩm Hạ Lan cảm thấy những viên kim cương ở đây thực sự rất đẹp. Cô nhìn trúng một mặt dây chuyền kim cương lạ mắt, chắc cũng rất hợp với làn da của Lam Tử Thất. “Chồng, cái này nhìn có đẹp không?” “Đẹp, nhưng em trông đẹp hơn.” Lời nịnh nọt của Diệp Ân Tuấn khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan rất thoải mái. “Không phải cho em, cho Tử Thất.” “Vậy thì phải hỏi Tống Đình, anh không rõ.” Thẩm Hạ Lan lại cười lên. EQ của Diệp Ân Tuấn ngày càng cao. Hai người lựa lựa chọn chọn mua được không ít đồ. Khi Diệp Ân Tuấn quẹt thẻ, ánh mắt của nhân viên phục vụ gần như ở trên người của Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy không đúng. Biết rằng chồng cô ưu tú, nhưng bị người ta nhìn một cách thèm khát như vậy thì cô không thích rồi. Thẩm Hạ Lan bước lên trước trực tiếp giật lấy thẻ tín dụng trong tay Diệp Ân Tuấn, đưa qua đó. “Quẹt thẻ!” Nhân viên phục vụ bị Thẩm Hạ Lan chặn tầm mắt, không khỏi sững sờ một hồi, nhưng nhìn bộ dạng có chút dữ dằn của Thẩm Hạ Lan. Liền nhận lấy thẻ tín dụng thanh toán. Diệp Ân Tuấn rất hài lòng với hành vi ghen tuông của Thẩm Hạ Lan. Khi hai người bước ra khỏi cửa hàng kim cương, Thẩm Hạ Lan vẫn còn hơi tức giận. “Sau này ra ngoài đeo thêm kính râm! Không đúng, bây giờ đi mua kính râm đeo lên.” Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi mua một cặp kính râm, đeo cho Diệp Ân Tuấn. Sau khi đeo lên, Thẩm Hạ Lan liền hối hận. Người đàn ông này đeo kính râm càng quyến rũ hơn nữa, OK. Cô cau mày, gần như cau mày thành ba vạch. Nhìn thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn thích thú nói: “Được rồi, sau khi mua sắm xong, chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến một nơi chỉ có hai chúng ta, được không?” “Chỉ có hai chúng ta?” Đôi mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên sáng lên “Ừm.” Diệp Ân Tuấn sờ sờ tóc cô, tràn đầy sủng nịch. Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan lúc này mới tốt hơn rất nhiều..