Thẩm Hạ Lan gật đầu thật nghiêm túc, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống. Diệp Ân Tuấn lúc nào thì tới đây? Cô thật sự hơi nhớ anh rồi. Mạc Nhiên thấy cô im lặng, cũng không để ý tới cô nữa. Bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe. Thuộc hạ vội vào báo cáo. “Lão đại, Diệp Ân Tuấn tới rồi. ” Thẩm Hạ Lan lập tức đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài, lại bị Mạc Nhiên kéo cổ áo lại. “Anh làm gì?” “Làm chuyện con tin nên làm, đừng quên, con trai cô còn ở trong tay tôi. ” Mạc Nhiên trực tiếp móc AK47 đặt bên hông Thẩm Hạ Lan. Cô lúc này mới cảm thấy đau đớn. Cái lưng của cô ơi! Thật sự là tràn đầy tai nạn. Thẩm Hạ Lan bị Mạc Nhiên dùng súng chỉa vào đi ra khỏi đại sảnh văn phòng. Dưới ánh mặt trời, Diệp Ân Tuấn mặc đồ rằn ri vô cùng đẹp trai chói mắt. Anh dựa vào bên cửa xe, lúc thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, ánh mắt lo lắng như tia X lướt khắp toàn thân cô, thấy cô không bị thương mới thở phào một hơi. “Ông xã!” Thẩm Hạ Lan toét miệng cười. Dáng vẻ cô giống hệt khi Diệp Ân Tuấn tan làm quay về, ngọt ngào gọi một tiếng ông xã, khiến mệt mỏi toàn thân anh đều không còn nữa. Tình cảnh bây giờ cũng làm khó cô còn thâm tình như vậy. “Sợ sao?” Diệp Ân Tuấn mở miệng, giọng nói trầm ấm như mở nắp rượu vang, hương thơm ngào ngạt. Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình như sắp say chết trong sự dịu dàng của anh rồi. “Không sợ. Em nói anh nghe, em đã giải quyết Dư Dương, còn kéo theo làm bị thương người của Vu Phong, em lợi hại chứ?” Thẩm Hạ Lan kể công như một đứa trẻ. “Lợi hại. Bà xã anh lợi hại nhất. ” Diệp Ân Tuấn vẫn như cũ khen ngợi cô. “Đương nhiên rồi, không xem xem em là vợ ai chứ. ” Thẩm Hạ Lan nói chuyện với Diệp Ân Tuấn như chốn không người, không hề bận tâm cây súng sau lưng. Mạc Nhiên cảm thấy mình như bị nhét thức ăn cho chó. Họ càng như vậy, Mạc Nhiên càng tức giận. Chị anh ta chết không nhắm mắt, dựa vào cái gì mà Diệp Ân Tuấn sống hạnh phúc như vậy. “Đủ rồi!” Mạc Nhiên bỗng gầm lên, cắt ngang cuộc trao đổi của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn. “Anh dọa tôi giật cả mình. ” Thẩm Hạ Lan cau mày, giọng nói có chút lạnh lùng. Mạc Nhiên tức giận tay cũng run rẩy. “Cô câm mồm cho tôi! Đừng quên, cô là con tin của tôi!” Nói xong, anh ta trực tiếp nhìn sang Diệp Ân Tuấn, ánh mắt hận thù. “Diệp Ân Tuấn, anh còn nhớ chị tôi Mạc Tịch sao? Con ngươi Diệp Ân Tuấn trầm xuống. “Mạc Nhiên, nếu anh còn nhớ chị anh, thì dừng lại tất cả những gì đang làm. Chị anh là liệt sĩ, cô ấy dù chết cũng vinh dự, nhưng anh bây giờ đang làm gì? Anh đang bôi đen lên mặt cô ấy. ” “Anh nói nhảm! Chị tôi cũng đã chết rồi, anh còn lấy chiêu này để ép tôi? Diệp Ân Tuấn, chị tôi luôn thâm tình với anh, vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không cần, anh làm sao đối diện với chị ấy?”.