Chương 1262 “Trẻ trâu” Trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một nụ cười khó thấy. Thẩm Hạ Lan không biết chuyện này, chỉ hy vọng Trương Vũ có thể mang sách cổ trở về. Hơn nửa giờ sau, Tô Nam đẩy Diệp Ân Tuấn ra. “Thế nào rồi?” Thẩm Hạ Lan vội vàng đến đón. Tô Nam cởi bỏ khẩu trang, nhàn nhạt nói: “Không sao. Lần này phát tác có hơi nguy hiểm hơn, nhưng trị ngọn không trị gốc, tôi không có biện pháp gì được. Bây giờ tôi chỉ có thể kiềm chế cảm xúc của anh ấy. Đừng quá mệt mỏi, cố gắng thả lỏng tâm trạng “Được.” Thẩm Hạ Lan lo lắng nhìn Diệp Ân Tuấn. Sắc mặt Diệp Ân Tuấn đã bình thường trở lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy liền biết mình đã làm cô sợ hãi rồi, nhanh chóng cười nói: “Anh không sao, chỉ một lát thôi.” “Anh im đi” Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh, nhưng lại đau lòng bước tới đỡ lấy anh. “Chúng tôi có cần nhập viện không?” Tô Nam xua tay nói: “Không, anh ấy nằm viện ở đây cũng không giúp được gì lớn đâu.” “Được.” Khi Thẩm Hạ Lan định đỡ Diệp Ân Tuấn, Tô Nam đột nhiên nói: “Anh hai, Thiên Ưng về rồi à?” “Thiên Ưng gì? Tôi không biết” Diệp Ân Tuấn vẻ mặt bối rối. Tô Nam nhìn kỹ sắc mặt, thấy ánh mắt Diệp Ân Tuấn, trong lòng cũng không rõ anh có biết hay không. “Không sao, nếu anh hai nhìn thấy Thiên Ưng, hy vọng anh có thể nói cho anh cả biết.” Tô Nam buông xuống mấy câu, Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu. “Đi thôi, đầu anh còn hơi đau” Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đỡ Diệp Ân Tuấn ra khỏi bệnh viện quân khu. “Thiên Ưng là ai?” “Hạ Tử Thu” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảnh giác. “Tô Nam có phải nhìn thấy gì không?” “Bệnh thần kinh của anh phát quá đột ngột. Hạ Tử Thu có lẽ không có thời gian sơ tán. Em gửi địa điểm cho Tô Nam, để anh ta đến xem. Tô Nam lúc đầu cũng là một quân nhân. Đương nhiên cũng có thể nhìn ra gì đó.” Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày. “Vậy phải làm sao?” Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng. Mặc dù cô không biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại có qua lại với xã hội đen quốc tế, nhưng bây giờ đã thế này, cô không hy vọng Tô Nam và Diệp Ân Tuấn có thù ghét gì. Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Chỉ có thể bảo anh ta rời khỏi đây rồi nói” “Anh ta đã đi rồi” Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Ân Tuấn về việc phái Trương Vũ ra ngoài tìm sách cổ. Diệp Ân Tuấn thở phào nhẹ nhõm. , “Như vậy là tốt nhất.” Hai người vừa lên xe vừa nói chuyện. Thẩm Hạ Lan khó hiểu hỏi: “Anh với Hạ Tử Thu rốt cuộc có chuyện gì vậy? Em thấy lúc nãy Tô Nam nói đến danh xưng Thiên Ưng có vẻ rất tức giận” Diệp Ân Tuấn thở dài nói, “Thiên Ưng đã từng là phi công xuất sắc nhất của quân khu, từng tham gia đạt hạng nhì trong cuộc thi quân sự thế giới. Cùng một đại đội đặc chủng với chúng anh” “Hạ Tử Thu là lính đặc chủng?” Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc. Nhìn thế nào cũng thấy khí thế thù địch trên người Hạ Tử Thu quá nặng, khiến người ta không khỏi rùng mình, cô không thể tưởng tượng được người như vậy từng là quân nhân. Diệp Ân Tuấn đáy mắt hơi sâu, thậm chí có chút tiếc nuối. “Cậu ta cũng là một kẻ đáng thương. Nếu không có tai nạn đó, có lẽ cậu ta đã trở thành một ngôi sao mới chói lọi trong quân khu, nhưng đáng tiếc, số phận của con người đôi khi thật khác biệt” “Có chuyện gì thế?”