Bạch Thần Tinh mang theo Khúc Khôn, Mộ Thần, Diệp Thạch tới Đỉnh Khí Các, Đỉnh Khí Các là một tiệm pháp khí cao cấp nhất ở Trung Châu, pháp khí cấp thấp nhất trong tiệm cũng là pháp khí lục cấp.

Trong Đỉnh Khí Các có một quầng sáng, trên đó không ngừng thoáng hiện hình ảnh các loại pháp khí trong tiệm, bên cạnh hình ảnh còn có viết giới thiệu về pháp khí.

Trong tiệm có đủ loại pháp khí, tràn đầy màu sắc, khiến người ta không kịp nhìn.

Khúc Khôn đi dạo một vòng trong tiệm, sắc mặt không hề biến ảo.

“Ông ngoại thấy thế nào?” Diệp khôn tiến đến bên cạnh Khúc Khôn hỏi.

Khúc Khôn lắc lắc đầu, tức giận nói: “Không thế nào hết. Hắc điếm!” Mắc muốn chết! Tiến vào loại tiệm này, Khúc Khôn liền khắc sâu minh bạch cái gì gọi là ‘người nghèo’.

Tinh phẩm ở nước ngoài khó gặp, ở trong này lại chỉ như là hàng giá rẻ, nơi nơi đều đặt, đây chính là chênh lệch của Trung Châu với nước ngoài! Khó trách đám người Trung Châu khinh thường người nước ngoài, chênh lệch quá lớn cơ mà. Đi vào tiệm này xong, Khúc Khôn cảm thấy rõ ràng chính mình là một tên nhà quê.

Diệp Thạch không để bụng: “Ông ngoại không cần lo lắng, phụ thân có tiền, ngài đểphụ thân mua là được.”

Khúc Khôn gật đầu: “Ừ, đúng rồi, trên mặt phụ thân ngươi chính là viết:‘Ta là dê béo mau tới chém ta đi’ cơ mà.”

Bạch Thần Tinh: “…”

Mộ Thần: “…”

Diệp Thạch liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh một cái: “Ông ngoại không cần lo lắng, phụ thân rất lợi hại, người khác không dám chém hắn đâu. Ngài có nhìn trúng cái gì không?”

Khúc Khôn khoanh tay, vẻ mặt kiêu căng không ai bì nổi: “Không có, ta đây cái cấp bậc, pháp khí thất cấp đã không lọt mắt ta, pháp khí bát cấp thì coi như thông qua, nhưng mà ở đây chỉ có ba kiện pháp khí bát cấp, một kiện là cung, một kiện là phi châm, còn một kiện là giỏ hoa, cũng không thích hợp với ta.”

Bạch Thần Tinh: “…”

“Ánh mắt ông ngoại thật tốt.” Diệp Thạch tràn đầy tán thưởng mà nói.

Mộ Thần cúi đầu nghĩ, một kiện cũng không nhìn chính là ‘ánh mắt tốt’? Từ khi nào ‘ánh mắt tốt’ được đánh giá thế này rồi?

Bạch Thần Tinh hỏi chủ tiệm: “Còn có pháp khí bát cấp nàokhác không?”

Chưởng quầy liếc mắt nhìn Khúc Khôn một cái, thầm nghĩ, thực lực người này chỉ ở võ tông, nhưng khẩu khí lại thật sự rất lớn, pháp khí thất cấp cũng không nhìn vào mắt, còn không phải là pháp khí bát cấp thì không cần.

Cũng không biết Bạch Thần Tinh sống như thế nào, thế mà còn phụ họa với một võ tông.

“Pháp khí bát cấp trong tiệm chỉ có ba kiện này.” Chưởng quầy có chút xấu hổ nói.

Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, Khúc Khôn chắp tay sau lưng, vẻ mặt lười biếng.

“Nhạc phụ, ngài có muốn chọn những thứ khác không?” Bạch Thần Tinh hỏi.

“Thà thiếu chứ không ẩu, ta cũng không phải là người có thể chấp nhận dùng tạm.” Khúc Khôn không mặn không nhạt nói.

“Thật xin lỗi, không biết các hạ yêu cầu thứ gì, ta có thểluyện cho ngươi.”  Một thanh âm ôn hòa bỗng truyền tới.

Người tới thanh âm trong trẻo, Mộ Thần lại vẫn là từ thanh âm bình thản này phẩm ra một cỗ khí phách.

Đám người Bạch Thần Tinh đồng thời nhìn qua môn khẩu.

Chưởng quầy Đỉnh Khí Các nhìn thấy người ngoài cửa, lập tức biến sắc. Chưởng quầy lấy lại tinh thần, liền nhanh chóng chạy ra, hành lễ với người ngoài cửa. Lăng Xuyên phất phất tay, động tác chưởng quầy dừng lại.

Sắc mặt Bạch Thần Tinh không ngừng biến hóa, đối phương là một… võ thánh. Hắn chân trước vừa hoài nghi đến trên đầu Lăng Xuyên, chân sau Lăng Xuyên liền xuất hiện. Hay là, hắn suy đoán không sai?

Diệp Thạch có chút ngạc nhiên đánh giá người nọ, chân nhân càng soái hơn nha!

Diệp Thạch truyền âm hỏi Khúc Khôn: “Ông ngoại, là người này sao?”

Khúc Khôn nhíu mày, có chút phiền chán truyền âm lại: “Không, lúc đó trên mặt tên kia đầy máu, cả trên tóc cũng đều là máu, vừa bẩn vừa hôi, còn không bằng một tên khất cái, căn bản không thấy rõ diện mạo.”

Diệp Thạch có chút buồn bực truyền âm nói: “Ông ngoại, ngài hẳn nên giúp người đó tắm rửa… Hiện tại dù người đó đứng ở trước mặt ngài, ngài cũng không nhận ra được.”

Khúc Khôn liếc mắt xem thường: “Ta không làm thịt hắn đã coi như vận khí hắn tốt lắm rồi, còn muốn ta giúp hắn tắm rửa? Hắn đi mà nằm mộng xuân thu ấy! Nhận không ra thì không nhận, cũng không có gì tốt mà nhận.”

Khóe miệng Lăng Xuyên cong lên thành một nụ cười sáng lạn. Trong lòng Bạch Thần Tinh nhất thời có loại cảm giác cổ quái. Lăng Xuyên lớn hơn Bạch Thần Tinh hai mươi tuổi. Ở Trung Châu, hơn hai mươi tuổi thật sự không coi là gì, thực lực hai người tương đương, địa vị trong gia tộc cũng tương đương, cũng coi như ngang hàng.

Bạch Thần Tinh nhíu mày, nếu Khúc Khôn thật sự có quan hệ với Lăng Xuyên, vậy mình liền thấp hơn đồng lứa Lăng Xuyên.

Mộ Thần nhíu mày, truyền âm nói với Diệp Thạch: “Không cần nói nữa.”

Diệp Thạch không hiểu truyền âm lại với Mộ Thần: “Vì sao vậy?”

“Không sao hết.” Mộ Thần cau mày.

Diệp Thạch cùng Khúc Khôn truyền âm có chút thô thiển, truyền âm này dấu diếm được người bình thường, nhưng lại không dấu diếm nổi nhân vật cấp bậc võ thánh.

Diệp Thạch có chút ủy khuất đá đá chân Mộ Thần, nhưng cũng không có nói thêm.

Lăng Xuyên bước một bước tới trước mặt Khúc Khôn, Khúc Khôn không tự chủ được nhăn chặt mày.

Lăng Xuyên đứng quá gần, khí tức của đối phương trực tiếp phả lên trên mặt Khúc Khôn, khiến Khúc Khôn thập phần không thoải mái.

“Không biết ngươi quen dùng loại pháp khí gì?” Lăng Xuyên khoanh tay, ái muội cười cười với Khúc Khôn.

Khúc Khôn siết chặt tay, bực mình ngẩng đầu tức giận nói: “Ngươi là ai? Luyện khí thuật là trình độ gì?”

Bạch Thần Tinh: “…”

Mộ Thần: “…” Đã hiểu tại sao Thạch Đầu lại thiếu đòn như thế, thì ra đều là học từ Khúc Khôn! Di truyền quả nhiên cường đại.

Chưởng quầy nhíu mày, sắc mặt không tốt nhìn Khúc Khôn: “Vị này chính là Lăng gia…”

Lăng Xuyên giơ tay lên, dừng lại lời chưởng quầy muốn nói kế tiếp. Hắn cười cười với Khúc Khôn, khiêm tốn mà nói: “Tại hạ sống uổng mấy chục năm, luyện khí thuật có chút thô thiển, chỉ tại trình độ bát cấp hậu kỳ.”

Khúc Khôn hết sức xoi mói Lăng Xuyên, nói một câu thâm sâu: “Nếu ngươi đã biết luyện khí thuật của mình thô thiển thì nên tìm một chỗ bế quan, dụng tâm nghiên cứu, sớm ngày thăng cấp luyện khí thuật tới cửu cấp, không cần tùy tiện đi ra ngoài lãng phí thời gian.”

Mộ Thần: “…”

Bạch Thần Tinh: “…”

Trong cửa hàng có vài khách nhân xem náo nhiệt, cả đám thần sắc cổ quái mà nhìn Khúc Khôn.

Chưởng quầy bị lời Khúc Khôn nói lập tức ngây ngẩn cả người, qua nửa ngày mới phản ứng lại, không khỏi vừa sợ vừa giận nhìn Khúc Khôn.

Lăng Xuyên lành lạnh liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, dừng lại chưởng quầy đang muốn mở miệng quở trách.

Bạch Thần Tinh có chút xấu hổ đi lên nói: “Xin lỗi Lăng đạo hữu, nhạc phụ của ta tớitừ nước ngoài, có rất nhiều chuyện không hiểu lắm…”

Lăng Xuyên cười: “Không sao, nhạc phụ ngươi không nói sai, trình độ luyện khí của ta đích thật có chút thấp.”

Bạch Thần Tinh: “…” Lăng Xuyên thật sự là rất khiêm tốn, luyện dược sư bát cấp hậu kỳ đã là luyện khí sư cấp cao nhất ở Trung Châu.

Lăng Xuyên hơi nhướng mày, trên thực tế, trình độ luyện khí của hắn đã tới cửu cấp, thế nhưng đối ngoại chỉ nói trình độ luyện chế ở bát cấp hậu kỳ.

Lăng Xuyên không nghĩ tới, luyện khí thuật bát cấp hậu kỳ mà đối phương còn không nhìn vào mắt, ánh mắt thật cao nha!

Khúc Khôn chắp tay sau lưng, trên mặt có vài phần nôn nóng.

“Chúng ta đi thôi.” Khúc Khôn nói với mấy người Diệp Thạch.

Lăng Xuyên ngăn ở trước mặt Khúc Khôn, lấy lòng cười: “Ngươi còn chưa nói muốn dạng pháp khí nào đâu.”

Diệp Thạch nói: “Ông ngoại sử dụng kiếm.”

Lăng Xuyên đánh giá Diệp Thạch vài lần, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, giao cho Khúc Khôn: “Đây là Long Ảnh Kiếm, ngươi chịu khó dùng một chút.”

Trong tiệm có không ít khách nhân nhìn thấy Lăng Xuyên lấy ra kiếm, mí mắt lập tức run rẩy. Long Ảnh Kiếm, bảo kiếm bát cấp thượng phẩm. Lăng Xuyên đây là đang làm gì?!

Khúc Khôn buồn bực nhìn Lăng Xuyên, không có tiếp.

Diệp Thạch ngược lại hỏi: “Cần bao nhiêu nguyên thạch?”

“Ông ngoại ngươi thích là được, không cần nguyên thạch, coi như là ta tặng.” Lăng Xuyên không cần nghĩ ngợi liền nói.

Mộ Thần: “…”

Bạch Thần Tinh: “…”

Diệp Thạch sáng mắt lên: “Như vậy sao chúng ta có thể nhận lấy.”

“Một chút tâm ý mà thôi.” Lăng Xuyên vân đạm phong khinh nói.

Diệp Thạch nhìn Lăng Xuyên, trên mặt hiện lên vài phần sùng bái.

Lăng Xuyên giao kiếm trên tay cho Diệp Thạch, Diệp Thạch bỗng cảm thấy một trận nhiệt huyết sôi trào.

Trong mắt Lăng Xuyên hiện lên tinh mang, tươi cười bên miệng càng thêm sáng lạn vài phần.

Bạch Thần Tinh híp mắt lạnh lùng nhìn Lăng Xuyên, Lăng Xuyên nhìn thoáng qua Bạch Thần Tinh, trong mắt nổi lên vài phần tà khí.

Bạch Thần Tinh siết chặt tay, không nói gì.

“Đa tạ tâm ý của Lăng tiền bối, chúng ta sẽ nhận, nhưng còn thỉnh tiền bối nhận lấy.” Mộ Thần lấy ra một bình đan đưa cho Lăng Xuyên.

Lăng Xuyên cười cười, không cho là đúng: “Kiếm kia là ta đưa, sao có thể muốn lễ vật của các ngươi.”

Mộ Thần nhíu mày.

“Chúng ta đi thôi.” Khúc Khôn có chút không kiên nhẫn. Khúc Khôn nói xong, cũng không để ý tới mấy người, trực tiếp đi ra ngoài.

Mộ Thần cùng Bạch Thần Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đều có chút vội vàng.

“Ta thật cầm đi đó nha.” Diệp Thạch suy nghĩ, thăm dò nói với Lăng Xuyên.

Lăng Xuyên ôn hòa cười cười với Diệp Thạch: “Cầm đi, nếu muốn thứ khác cũng có thể nói với ta.”

“Lần sau rồi nói.” Diệp Thạch sung sướng cười, đuổi theo Khúc Khôn ra ngoài.

Bạch Thần Tinh cùng Mộ Thần bất đắc dĩ, từ biệt Lăng Xuyên, liền đi ra ngoài.

Nhìn đám người Bạch Thần Tinh rời đi, trong tiệm cũng lập tức đi sạch.

“Xuyên đại nhân, sao ngài lại đột nhiên đến đây?” Chưởng quầy thăm dò.

Lăng Xuyên thản nhiên nhìn chưởng quầy, không nói gì.

Chưởng quầy nhất thời có chút xấu hổ: “Xuyên đại nhân, cái người Khúc Khôn kia thật sự không thể tưởng tượng nổi, nghe nói hắn vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới đến Trung Châu, một chút quy củ cũng không hiểu.”

Đôi mắt Lăng Xuyên lạnh như băng nhìn chưởng quầy: “Khúc Khôn là loại người nào, là ngươi có thể bình luận được sao?”

Chưởng quầy: “…”

Lăng Xuyên nhìn theo bóng dáng Khúc Khôn, âm thầm nghĩ, người mà mình làm thế nào cũng tìm không thấy, làm thế nào cũng tìm không đúng, thì ra căn bản không phải là người Trung Châu.

Lăng Xuyên giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay của chính mình, khóe miệng nổi lên nụ cười sáng lạn, vừa rồi lúc hắn giao thanh kiếm cho Diệp Thạch, hắn cảm nhận được khí tức huyết mạch tương liên, tuyệt đối không sai.

Trưởng bối trong tộc gần đây luôn ao ước Bạch gia vận khí tốt, nhiều thêm một Bạch Diên Tinh dòng chính, còn bắt được một thiên tài luyện dược sư về Bạch gia.

Kỳ thật Bạch Diên Tinh là cháu của mình, thật muốn tính lên, Bạch Thần Tinh còn phải gọi hắn một tiếng “nhạc phụ” đâu. Nhưng mà, hình như Khúc Khôn có thành kiến rất lớn với hắn, muốn nhận về, chỉ sợ không dễ dàng.

Năm đó mình xuống tay với Khúc Khôn đúng là hơi ngoan độc.

Thế nhưng, lúc ấy mình bị trúng độc, căn bản là không có lý trí gì.

Lăng Xuyên nhớ rõ lúc ấy cả người mình như là bị hỏa thiêu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là muốn đem mọi thứ trong ánh mắt xé thành mảnh nhỏ.

Khúc Khôn chính là khi đó xâm nhập vào tầm mắt của hắn, khuôn mặt bánh bao tròn tròn của đối phương ánh vào mi mắt, khiến cho dục vọng trong lòng hắn cường thịnh chưa từng có.

Lăng Xuyên nhớ rõ lúc trước Khúc Khôn từng vô cùng phản kháng, làm cho mình phải đánh một trận nhẹ mới hết phảng kháng, đối phương luôn luôn khóc, khóc như muốn tắt thở vậy…

Nhớ tới chuyện này, trong lòng Lăng Xuyên liền có vài phần không được tự nhiên