Tác giả: Mặc Linh. Edit by Niniii. Beta by DMP. ==== Tuy rằng thời gian theo dõi Giang Đồ của Ngụy Khải Phi đã giảm bớt, nhưng tâm tư gì đó của hắn đối với Giang Đồ, lại không hề giảm, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt. Hắn thậm chí còn cảm thấy tất cả mọi thứ hiện giờ, đều là trắc trở hắn phải trải qua. "Không ai có thể ngăn cản chúng ta, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau." Ngụy Khải Phi ngồi ở trước bàn học trong phòng, tràn đầy si mê mà vuốt ve tấm ảnh chụp trên bàn. Bức ảnh kia là ảnh chụp tập thể lớp, một gương mặt trong đó đã bị hắn bôi đen, hoàn toàn không thể thấy rõ. Mà mặt của Giang Đồ lại được hắn dùng bút màu đỏ, vẽ một biểu tượng trái tim. "Vì sao em lại thích thằng đấy......!Vì sao chứ......" Ngụy Khải Phi cầm bút, lại bắt đầu bôi thêm vào phần màu đen kia, trong mắt tràn đầy oán độc hận ý. Hắn sợ Hoa Vụ, thậm chí cũng không dám hận cô. Cho nên hắn trút hết toàn bộ oán hận ở trên người Mạnh Diệu Ngôn, là nó......!Là nó cản trở hắn và Giang Đồ. Nếu không phải tên đó, Giang Đồ nhất định sẽ thích hắn. Cộc cộc —— "Khải Phi, có bạn học tới tìm con đấy." Ngụy Khải Phi nghe thấy giọng của mẹ ở ngoài cửa, tay nắm cửa được ấn xuống, nhưng không mở ra. Ngụy Khải Phi lập tức cất đồ vào trong ngăn kéo, hoảng loạn sắp xếp lại bàn, lưng từ từ còng xuống. Hắn đứng dậy ra tới cửa, tay đã đặt ở trên tay nắm cửa thì đột nhiên giật nảy người. Bạn học? Bạn học nào sẽ tới tìm hắn? Căn bản là không có bạn học sẽ tới tìm hắn! Rõ ràng vẫn còn cách một cánh cửa nhưng Ngụy Khải Phi lại cảm thấy được sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Dưới khe cửa dường như có khí lạnh thổi vào bên trong, khiến đầu ngón chân hắn lạnh ngắt, hai chân như bị đông cứng tại chỗ. "Khải Phi? Khải Phi con đang làm gì thế?" Giọng của mẹ không ngừng vang lên. Tay Ngụy Khải Phi đè tay nắm cửa xuống, bản lề cửa đã rỉ sắt, kẽo kẹt một tiếng, âm thanh bị kéo dài vô cùng quái dị. "Cái đứa nhỏ này, để bạn học con chờ lâu như vậy." Bà mẹ đẩy cửa ra một chút, "Không phải đã bảo con là ở nhà không thì cần khóa cửa à? Sao lại không nghe lời thế." Ngụy Khải Phi nhìn thấy nữ sinh đứng bên người mẹ mình, đồng tử hắn run rẩy, thấp giọng nói: "Lúc nãy con đang học." "Được rồi, hai đứa nói chuyện đi." Mẹ Ngụy dặn dò vài câu, trở lại phòng khách. Ngụy Khải Phi cứng đờ ở cửa, giống như đã quên bản thân nên làm cái gì. "Không mời tôi vào?" Hoa Vụ cười một chút: "Anh muốn nói chuyện ở cửa?" Hắn đột nhiên xoay người, để Hoa Vụ tiến vào, nhanh chóng đóng cửa, cũng khóa trái lại. "Cô......!Làm sao cô biết tôi sống ở đây?" "Chuyện này có gì khó đâu." Cô cố ý dừng một chút, sau đó dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Theo dõi anh thôi. Giống như anh theo dõi Giang Đồ vậy......!Chị ấy không phát hiện được anh, anh cũng không phát hiện được tôi." Hoa Vụ nào có tâm tình theo dõi hắn, chẳng qua là do nhìn lén sổ liên lạc của giáo viên thôi. Nhưng Ngụy Khải Phi bị dọa rồi. Lúc hắn theo dõi Giang Đồ, hắn cảm thấy hưng phấn, kích thích. Nhưng khi hắn bị người khác theo dõi, bản thân lại hoàn toàn không phát hiện ra...... Hắn sợ. Hoa Vụ cười ra tiếng, cô cười đủ rồi, lúc này mới chậm rãi nói: "Đáng sợ ư? Đây không phải cách mà anh thích sao? Tôi dùng cách anh thích để đối xử với anh, chứng tỏ tôi rất tôn trọng anh, sao trông anh có vẻ không được vui vậy?" Ngụy Khải Phi: "......" Cơ thể Ngụy Khải Phi không nhịn được mà phát run. Chỉ cần hắn nhìn thấy cô, là có thể nhớ tới cảnh tượng khi ở nhà ma. "Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Ngụy Khải Phi lui vào trong một góc, "Trong khoảng thời gian này tôi không làm cái gì cả." "Thật ư?" Hoa Vụ kéo ghế ra ngồi xuống: "Thế tại sao hai ngày trước tôi lại thấy được anh xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện?" "......!Tôi......!Tôi đi ngang qua." "Trùng hợp ghê." Hoa Vụ thở nhẹ một tiếng, tỏ vẻ tin lời hắn nói. Nhưng rất nhanh cô đã đổi giọng, "Đáng tiếc, tôi không chấp nhận lý do này, ở chỗ này của tôi, chỉ cần anh tới gần Giang Đồ, tôi không quan tâm vì sao anh lại xuất hiện, đều xử lý giống như anh cố ý." "Cô không thể vô lý như vậy!" "Ừ." Hoa Vụ giống hệt biến thái cười gật đầu: "Tôi chính là vô lý như thế đấy." "......" Ngụy Khải Phi rụt lại trong một góc giữa bàn và bức tường, cố gắng như vậy để bản thân an toàn hơn một chút. Cánh môi hắn hơi run lên, thanh âm khàn khàn: "Tôi......!Không nhịn được......!Tôi cũng chỉ tới nhìn, chưa làm cái gì hết. Tôi không dám......" "Nhưng đã làm trái với giao hẹn, là phải chịu trừng phạt nha." "......" Bọn họ làm gì có giao hẹn gì!! Hoa Vụ gõ xuống mặt bàn, "Lấy tất cả mọi thứ có liên quan tới Giang Đồ mà anh đang giữ ra đây." Ngụy Khải Phi hoảng sợ quát: "Không......!Cô không thể làm như vậy!" "Tôi có thể." "Không......" Ánh mắt Hoa Vụ bình tĩnh nhìn hắn. Khoảnh khắc đó, Ngụy Khải Phi lại cảm thấy bản thân trở lại ngôi nhà ma, hắn bị treo ngược lên, trong sắc đỏ mờ ảo, cô gái nhỏ ngồi xổm trước mặt hắn, cười khúc khích. Phía sau cô dường như sinh ra vô số bóng đen, sẵn sàng nhào về phía mình bất cứ lúc nào, cắn xé hắn, gặm nhấm hắn...... ...... ...... Hoa Vụ mang đồ xuống lầu, Ngụy Khải Phi sợ hãi rụt rè đi theo sau cô, tiễn thẳng đến cửa chung cư. Hoa Vụ bước ra khỏi toà chung cư, xoay người nhìn Ngụy Khải Phi bên trong. "Bạn học Ngụy, rất mong chờ màn trình diễn sau của anh." Cô vẫy vẫy tay, ý bảo hắn không cần tiễn nữa. Ngụy Khải Phi đứng ở hành lang, nhìn theo bóng dáng kia rời đi. Hắn lùi về sau từng bước một, sợ hãi lại không cam lòng, giống như con chuột cống không trộm được đồ ăn, trốn ở cống thoát nước nhìn lén. Hoa Vụ rời khỏi nơi Ngụy Khải Phi sống, tìm một chỗ không có người, tiêu huỷ hết những thứ kia đi Không thể không nói Ngụy Khải Phi thật sự rất trâu bò...... Ngay cả áo lót thể thao nữ chính mặc bên người hắn cũng lấy được rồi. Tên biến thái đáng chết! Giữ lại làm bằng chứng? Cô cũng không định tống Ngụy Khải Phi vào tù, giữ lại làm cái gì. Cô đã tìm được chốn đặt chân cuối cùng tốt hơn cho hắn rồi. Có thể là lần uy hiếp này của Hoa Vụ hữu dụng, hơn nửa tháng Ngụy Khải Phi đều vô cùng an phận, không theo dõi Giang Đồ nữa. Sau khi kiểm tra giữa kì, Ngụy Khải Phi lập tức yêu cầu đổi chỗ ngồi. Nhưng mà mỗi lần hắn đổi, Hoa Vụ cũng sẽ đổi theo hắn. Không chỉ có vậy, giữa đêm hôm khuya khoắt hắn còn luôn nhận được điện thoại của Hoa Vụ và tin nhắn từ số máy lạ gửi tới, đều là cùng một nội dung: Tao đang nhìn mày đấy. 【Cô muốn ép hắn phát điên.】 Diệt Mông vào một buổi tối nào đó lại đột nhiên đi làm, trực tiếp ném ra một câu như vậy. Hoa Vụ nằm ở trên giường, bình tĩnh hỏi: "Mi có ý kiến chỉ đạo gì?" 【Cái này không phù hợp với quy tắc nghề nghiệp của nữ chính lắm đâu.】 Diệt Mông nói. "Không phải hắn đã đối xử với nữ chính như vậy sao?" Hoa Vụ đúng lý hợp tình, "Hơn nữa hắn là kẻ phá hư, công ty quy định giải quyết kẻ phá hư là nhiệm vụ cấp bậc ưu tiên, ta đối xử với hắn kiểu gì chả được." 【......】 Diệt Mông trầm mặc, vẫn dễ nói chuyện trước sau như một, 【Được rồi.】 Ngụy Khải Phi vốn dĩ đã không phải một người bình thường lắm. Cả ngày bị Hoa Vụ hù dọa, buổi tối còn thường xuyên ngủ không ngon, ở trường học thần kinh hơi bất ổn. Bạn học trong lớp học cũng nhận thấy có gì đó không ổn, giáo viên còn hỏi hắn có phải bị áp lực học tập nhiều hay không, bảo hắn tới phòng tâm lý của trường. Ngụy Khải Phi càng điên dại, tâm tình Hoa Vụ lại càng tốt. Tiến độ hoàn thành công việc tiến thêm một bước nữa rồi. Hôm nay, Hoa Vụ bước vào phòng học, liếc mắt một cái đã thấy Du Yên đang an ủi Giang Đồ. Cô hơi hơi nhướng mày, dưới sự che chở cẩn thận của cô, trước mắt là Giang Đồ và Mạnh Diệu Ngôn không nảy sinh hiểu lầm gì hết, hai người này không phải đang yêu đương cuồng nhiệt...... Hoa Vụ bấm tay tính toán, không phải là chuyện chuyển trường chứ?.