Hạt mưa nặng nề rơi xuống thảm thực vật, rầm rầm phủ lên tất cả âm thanh trong rừng. Thân hình chật vật của đám người dìu dắt nhau đi trong rừng, quần áo trên thân đã ướt đẫm. Bọn họ trở lại đường lớn muốn tìm xem chiếc xe kia của bọn họ còn ở đó không. Kết quả cái gì cũng đều không tìm được, một tên côn đồ khác lái xe đi. Bọn hắn vốn là thuận theo đường lớn đi. Ai biết được đi tới đường kia đã không thấy tăm hơi, đi theo vết bánh xe tiến vào trong rừng, sắc trời tối sầm lại, lại bắt đầu mưa, rất nhanh liền không nhìn thấy vết bánh xe. Hiện tại bọn họ cũng không biết ở đâu. "Tống Di....!Tống Di, chờ chúng tôi một chút." Có người hướng tới phía trước hô. Thân ảnh mơ hồ phía trước dừng lại, không kiên nhẫn thúc giục, "Các người đi nhanh lên một chút." "Không được, chân của tôi đau..." Nghệ sĩ giáp ủy khuất ba ba nói: "Tôi không đi nhanh được. Tôi mệt quá..." "Tôi cũng mệt. Tống Di, nếu không chúng ta nghỉ ngơi?" Một nam nghệ sĩ khác dùng giọng điệu nhẹ nhàng thương lượng cùng Hoa Vụ --- chủ yếu vì trong tay cô có vũ khí. Bọn họ vốn là bị dọa sợ, hiện tại đang mưa, đường rất khó đi, thỉnh thoảng còn bị té ngã. Thế lực của mọi người đã gần cạn kiệt. Hoa Vụ có chút ghét bỏ, "Ngày thường nhìn thời điểm các người thức đêm thật có sức a." Mọi người: "...." Cái đó có thể giống nhau sao? Có thể giống nhau sao! Hoa Vụ kỳ thật cũng cảm giác thân thể này rất mệt, cô chỉ là dùng một tín niệm duy nhất để chèo chống là một hơi đi ra ngoài, sau đó là có thể tiến vào trong ổ chăn ấm áp nghỉ ngơi. Hoa Vụ nhìn bốn phía xung quanh, tiện tay chỉ cái cây: "Vậy các người qua bên kia nghỉ ngơi đi, tôi đi lên phía trước xem xem." "Tống Di" Có người dường như nhận thấy được cái gì, sợ hãi kêu ra tiếng, "Cô không cần bỏ lại chúng tôi!" Hoa Vụ: "...." Bị nhìn ra chỗ nào nha! Hoa Vụ cười một chút, giọng điệu ôn nhu đi không ít, "Tôi đi lên phía trước nhìn đường." "Cô nhất định phải trở về!" Mấy đôi mắt kinh hoàng động tác nhất trí nhìn cô. Tuy rằng Hoa Vụ dường như có chút không thích hợp, nhưng so với cánh rừng hoang tàn vắng vẻ này, Tống Di không thích hợp dường như có cảm giác an toàn hơn. Hoa Vụ ậm ờ đáp ứng một tiếng, đẩy bụi cây ra rời đi, đi có thể nói là vô cùng tiêu sái vô tình. Mọi người thấy bóng lưng không có chút một lưu luyến nào kia, trong lòng sinh bất an. "Hẳn là sẽ không đi...." Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô nhìn thấy sự mông lung trong đôi mắt lẫn nhau. ..... ..... Ào ào ào ----- Hoa Vụ lau nước mưa trên mặt, bùn trên mặt đã bị nước mưa rửa sạch lộ ra khuôn mặt trắng bóc, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp. Váy quá dài hành tẩu không tiện, bị cô xé đứt một đoạn, lúc này nhìn giống như váy ngắn. May mà thời tiết hiện tại không lạnh. [Tiểu khả ái, cô cứ như vậy bỏ lại họ không có tốt a?] Đối với việc đi làm cực kỳ có lệ - Diệt Mông lúc này xuất hiện. "Ta là đi gọi cứu viện." Hoa Vụ giẫm lên cành khô lá rụng, đội mưa tiến lên, "Sao lại thành vứt bỏ họ được?" 【.....】Diệt Mông suy tư một hồi, dễ dàng bị Hoa Vụ thuyết phục, 【Cũng đúng.】 "...." Cái hệ thống mới này, sao có chút không giống với trong trí nhớ của cô. Ngoại trừ chỉ ra những từ ngữ hạn chế ra, hệ thống mới này còn phát ra tiếng bíp, nói cái này không được, cái kia không được. Chẳng lẽ con gà trống sắt này được cái công ty vắt chày ra nước* kia cung cấp kinh phí thăng cấp? Nhân tính hóa? *Vắt chày ra nước: câu này hay dùng để chỉ những người keo kiệt, bủn xỉn... Chưa từng nghe ai nói qua a... Diệt Mông ngừng được một lát, chủ động nói đến chính sự. 【Tiểu khả ái, công việc của ngài chủ yếu có hai chuyện.】 Hoa Vụ nhíu mày, thời điểm cô làm nhân vật phản diện chỉ có một chuyện thôi, làm sao nữ chính này lại có hai chuyện? 【Một, giải quyết người xuyên không Quý Uyển Vi.】 【Hai, hoàn thành nguyện vọng của nữ chính trở thành một ngôi sao sáng.】 Hoa Vụ: "...." Làm nữ chính còn được mua một tặng một, tăng khối lượng công việc. 【Trong thế giới ảo, nam nữ chính có hào quang tuyệt đối, nếu như không hoàn thành nguyện vọng của họ, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Thế giới này xoay quanh nữ chính, bởi vậy nguyện vọng của nữ chính bắt buộc phải hoàn thành.】 Hoa Vụ: "..." Má, quả nhiên trên trời không có chuyện rơi xuống một đĩa bánh miễn phí. Cô đã nói, sao làm nữ chính lại có thể có lương hưu gấp đôi, chỗ về hưu tùy ý chọn. Thì ra là làm hai việc! Hoa Vụ hỏi Diệt Mông: "Bây giờ tôi xin chuyển công tác còn kịp không?" Nhân vật phản diện tốt biết bao a! Nhiều em trai như vậy. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, dù sao cô là nhân vật phản diện, làm cái gì cũng đều hợp lý. 【Không thể đâu tiểu khả ái.】Diệt Mông vô tình cự tuyệt cô, 【Công ty không hỗ trợ chuyển công tác.】 Hoa Vụ nhớ tới lúc mới lên chức cũng là do công ty an bài, căn bản không định hỏi ý của cô. Đây đúng là....!Bạo hành chốn công sở! Hoa Vụ cảm thấy mình bị công ty bắt nạt, càng tuyệt vọng hơn chính là không có nơi để tố cáo. Hoa Vụ sau khi tiêu hóa sự thật mình phải làm hai việc, cuối cùng không thể không chấp nhận hiện thực, cố gắng đối mặt. Đầu tiên là giải quyết người xuyên không Quý Uyển Vi. Cô rất quen với chuyện này. Xử lý là được. Đúng vậy, chính là đơn giản thô bạo như thế đấy. Nhưng cũng có một chút vấn đề nhỏ, trong thế giới pháp trị, cô không thể trực tiếp động thủ, bằng không sẽ kéo cả mình vào. Cho nên nghĩ biện pháp để cho đối phương không còn khả năng chạy nhảy tung tăng cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Phạm vi của chuyện này rất rộng, không gian hoạt động vô cùng lớn ---- tỉ như đánh gãy chân cũng không thể chạy nhảy tung tăng nữa. Kiếm Hiệp Hay Thứ hai, hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ. Tống Di sau khi trải qua một đời bi thảm, tựa hồ đã nhìn thấu hồng trần, nguyện vọng không có liên quan gì tới nam chính, nàng muốn trở thành người đứng đầu trong giới giải trí. Cái này thì....!khỏi đi. Rời khỏi nơi quỷ quái này quan trọng hơn. ..... ..... Diệt Mông sau khi nói xog những chuyện kia, trực tiếp tắt tiếng. Hoa Vụ bó tay toàn tập. Làm việc với một hệ thống thụ động như vậy đúng là rất tuyệt vời! Tốt xấu gì ngươi cũng nên nhìn xem ta có thể bị nguy hiểm hay không a! Mặc dù cô chưa từng làm nữ chính nhưng cũng biết nữ chính rất nguy hiểm, rất yếu đuối! Hoa Vụ bất lực phun tào, lau sạch nước mưa trên mặt, tiếp tục đi lên phía trước. "...!Chạy không thoát....!Không bằng sảng khoái...!Cậu chỉ cần giao ra..." Hoa Vụ đột nhiên dừng lại, quay mặt lại lắng nghe động tĩnh trong mưa. Lời nói đứt quãng rầm rầm truyền tới từ trong cơn mưa, nghe không rõ lắm. Có người? Đồng bọn của sát nhân tiên sinh? Không đúng... Nghe như là hai người. Mà tên côn đồ kia đã lái xe đi, sẽ không xuất hiện ở đây. Hao Vụ mò sờ xuống cái thứ lạnh ngắt trong tay đột nhiên cảm thấy tự tin hơn một chút. Nếu thật sự là đồng bọn của tên kia thì đó chính là vì dân trừ hại! Đó không phải là những gì nữ chính cần làm sao? Chính nghĩa, dũng cảm, chính trực. Hoa Vụ - người mới vừa nhận bản thân lòng mang chính nghĩa, cầm cái thứ cứng rắn kia, đi tới nơi phát ra tiếng nói. .... .... "Cậu cũng đừng có trách tôi, tôi chỉ là lấy tiền làm việc." Hoa Vụ núp ở phía sau cây, cẩn thận nhìn tới bên kia, Chỉ có hai người. Một đứng, một nằm. Người đứng mang theo khẩu trang cùng mũ, dáng người vạm vỡ, nhìn như người trong nghề. Mà nam sinh nằm kia có chút thảm, trên bả vai cùng chân đều có máu, mặt mũi bầm tím, giống như vừa bị đánh. ___________________________ Edit lâu quá!!!!.