134: Thuật Ngữ Tình Yêu Chưa Được Tải Xuống Xong Tác giả: Mặc Linh. Edit by Thời Lam Yên. ==== Cố Kinh và Hoa Vụ không phải chuyên gia, nhưng Cố Kinh tự nhận mình làm không có vấn đề gì. Nhưng mà nhìn phản ứng của Hoa Vụ, phỏng chừng là......!bị lật xe. Cố Kinh thức thời không nói nữa. Bằng không cô sẽ nói cái loại lời như người phải học được cách hiểu rõ chính mình. Hoa Vụ ăn cơm xong liền đi vào phòng. Làm bài tập về nhà? Không thể nào. Chưa đến phút cuối cùng cô sẽ không làm dối. Hoa Vụ trở về phòng thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, lúc đi ra sấy tóc, phát hiện máy sấy hỏng. Hoa Vụ đi ra cửa tìm Cố Kinh. Mới vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Cố Kinh từ toilet phòng khách đi ra. Hắn cũng không mặc quần áo, chỉ quấn mỗi khăn tắm. Mái tóc ướt sũng dán sát vào sườn mặt thiếu niên, giọt nước theo cằm lăn xuống ngực, chảy xuôi xuống đến mép khăn tắm. Hoa Vụ biết dáng người Cố Kinh rất tốt, bình thường lúc ôm hắn có thể cảm giác được. Nhưng...... Có phải hơi quá tốt rồi không? Chậc! Chắc chắn là lén lút rèn luyện! Cố Kinh nhìn thấy Hoa Vụ, hơi luống cuống, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nắm lấy mép khăn tắm, phòng ngừa xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. "Em đứng ở cửa làm gì?" "Máy sấy hỏng rồi." Hoa Vụ xách theo máy sấy tóc. Cố Kinh: "Phòng anh còn có một cái, em đi lấy đi." "Ồ.". Ra chương nhanh nhất tại — Т г u m T r u у e И .VN — Hoa Vụ xoay người đi sang phòng bên cạnh. Cố Kinh cho rằng cô lấy rồi sẽ đi ra, kết quả cô trực tiếp sấy ở trong phòng hắn. Quần áo Cố Kinh ở trong phòng, hắn đành phải đi vào. Thiếu nữ ngồi bên giường hắn, ga giường tối màu khiến làn da của cô càng thêm trắng, như tuyết trắng trên núi. Tiếng ù ù của máy sấy, che giấu tất cả các âm thanh. "Cố Kinh." Động tác Cố Kinh đi về phía tủ quần áo dừng lại, tim đập chậm nửa nhịp. Thiếu nữ cười tủm tỉm vẫy tay với hắn: "Anh lại đây." "......" Cố Kinh chuyển vòng dưới chân, đi về phía Hoa Vụ, "Làm sao vậy?" Ánh mắt Hoa Vụ từ trên mặt hắn chậm rãi di chuyển xuống trên người hắn. Cố Kinh bị cô nhìn thấy có chút không được tự nhiên, "Anh đi mặc quần áo trước......" Đồng tử Cố Kinh co rụt lại, thân thể đều cứng đờ. Đầu ngón tay thiếu nữ từ ngực xẹt xuống, đầu ngón tay cô cũng không dùng sức, chỉ là mập mờ vuốt ve, chạm vào khi có khi không. Lòng bàn tay ấm áp dừng ở eo hắn. Trong nháy mắt đó, trong đầu Cố đều nổ tung. Cảm giác bất thường chảy từ cơ thể chảy đến tứ chi, hắn nắm chặt mép khăn tắm, hô hấp dần dần mất tần suất. Cố Kinh không biết Hoa Vụ muốn làm cái gì, cũng không dám động đậy. Để cho bàn tay của cô tùy ý di chuyển bên hông. Sau đó hắn liền cảm giác mình bị bóp một cái, Hoa Vụ một tay chống giường, thân thể ngửa ra sau, lấy một loại tư thái nhìn kỹ hỏi: "Cố Kinh, có phải anh lén rèn luyện sau lưng em không?" Cố Kinh: "......" Em muốn hỏi cái này à? Cố Kinh giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh, từ trên mây ngã vào vũng bùn, tâm tình đột nhiên rơi xuống. Cố Kinh nặn ra một chút cười: "Thích không?" Tay Hoa Vụ còn đặt bên hông hắn, đầu ngón tay khẽ ấn làn da ẩm ướt, nghe thấy hắn hỏi như vậy, thiếu nữ nhướng mày cười: "Cảm giác không tồi." Hoa Vụ buông tay ra, lau bọt nước trên khăn tắm của hắn, sau đó vào lúc Cố Kinh không ngờ tới, đột nhiên kéo khăn tắm của hắn. Nếu không phải Cố Kinh vẫn luôn giữ chặt, có lẽ sẽ bị cô kéo xuống. "Anh giữ làm gì?" Hoa Vụ cạn lời, "Trong phim thần tượng của người khác đều là tự rơi, anh còn giữ!!" "......" Phim thần tượng clm! Cố Kinh lui về phía sau hai bước, "Em muốn làm gì?" Hoa Vụ nhướng mày, cười như không cười, "Đều là người trưởng thành, lời này có phải hỏi hơi dư thừa hay không?" Cố Kinh sửng sốt, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Em cũng đâu thích anh......" Hoa Vụ cười một tiếng, đứng dậy: "Hiểu rồi." Cô cầm máy sấy đi ra ngoài. Cố Kinh theo bản năng nắm lấy cổ tay cô: "Em hiểu cái gì rồi?" "Em không thích anh, cho nên không thể lên giường với anh." Hoa Vụ thẳng thắn nói, "Là ý này đúng không?" Cố Kinh: "......" Không phải! "Anh đã nói anh không để ý chuyện em không thích anh." Cố Kinh nói: "Anh tưởng em sẽ không nguyện ý để anh chạm vào em." Hắn chậm rãi ngẩng đầu, "Em......!không ngại à?" Hoa Vụ: "Không ngại nha." Cô lại không phải thánh nhân. Cố Kinh xinh đẹp như vậy suốt ngày lắc lư trước mắt. Cô không có ý nghĩ gì, đó mới là có bệnh. Tất cả mọi người là người trưởng thành, làm chút tôi tình anh nguyện, chuyện thể xác và tinh thần đều sung sướng, lại không phạm pháp. Thân thể Hoa Vụ đột nhiên bay lên không, cảm giác mất trọng lượng làm cho cô có chút choáng váng, theo bản năng ôm lấy Cố Kinh. Nhưng mà...... Cốt truyện kích thích không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi cũng không có. Cố Kinh đặt cô ở mép giường......!sấy tóc! "Cố Kinh, anh bị bệnh à!" Cố Kinh buồn cười: "Bây giờ mới mấy giờ? Em gấp cái gì chứ, thời gian chúng ta còn dài. Em phải sấy cho khô tóc, bằng không sẽ không thoải mái." Hoa Vụ: "......" Bệnh thần kinh! Hoa Vụ giống như một con thú nhồi bông không có linh hồn, mặt không biểu tình mà ngồi, tùy ý để Cố Kinh sấy tóc cho cô. Kiên nhẫn của Cố Kinh cực tốt, không nhanh không chậm sấy tóc cho cô. Tạch —— Máy sấy tóc bị tắt đi, tiếng ù ù biến mất khỏi phòng. Căn phòng bỗng yên tĩnh lại. Hoa Vụ nghiêng đầu nhìn hắn: "Có thể?" Cố Kinh có chút khẩn trương, nhưng mà hắn không muốn Hoa Vụ nhìn ra, "Ừ......" Hoa Vụ đứng dậy, cười đi hai bước về phía Cố Kinh, giữa hai người đã không còn khoảng cách gì, hắn có thể cảm nhận được hơi nóng tản ra từ trên người cô. Hầu kết Cố Kinh hơi lăn lộn, thân thể đều nhịn không được căng thẳng. Hoa Vụ nghiêng người hôn lên khóe môi Cố Kinh một cái, sau đó nhanh chóng lui ra. "Bạn học Cố Kinh, hiện tại tôi không còn tâm trạng." Hoa Vụ đi ra ngoài, "Ngủ ngon." Cố Kinh: "???" Lúc Hoa Vụ sắp ra khỏi cửa, Cố Kinh phản ứng lại vài bước đuổi theo, chặn ngang người bế lên. Cửa phòng bị rầm một tiếng đóng lại, chấn động đến nước trong cốc ở trong phòng khách đều hơi sóng sánh. ...... ...... Từ sau chuyện ngày hôm đó, Cố Kinh liền tìm cớ dọn vào phòng Hoa Vụ, muốn chia sẻ giường lớn 1 mét 8 với cô. Cố Kinh không thèm để ý đến Hoa Vụ có thích hay không, chỉ cần cô ở bên cạnh mình, giữ lại phần đặc biệt đó đối với mình. Hắn nguyện ý dâng lên tất cả cho cô. Cơ thể của hắn, tình yêu của hắn. Mà đương sự là Hoa Vụ này......!tỏ vẻ rất hối hận. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận. "Người trưởng thành phải giữ khoảng cách giao tiếp xã hội." Hoa Vụ ảo não, vì giường lớn của mình mà kháng nghị: "Anh có thể về phòng mình được không? Phòng nó mình không gối chiếc cũng rất cô đơn!" Cố Kinh buồn cười, nghe qua người phòng không gối chiếc chứ chưa từng nghe qua phòng tự mình phòng không gối chiếc. "Anh không muốn giữ khoảng cách với em." "Anh muốn!" "Vậy em nghĩ lại." "......" Hoa Vụ trầm mặc trong chốc lát, "Có phải anh có chứng thèm khát da thịt không?" Nhất định phải dán cùng chỗ với cô!! Chó con cũng không dính người như anh! Cố Kinh: "Anh có chứng thèm khát Lâm Du." Hoa Vụ: "Em có thể đổi tên!" Cố Kinh chỉ cười, trong ánh mắt trộn lẫn nóng rực và mê luyến, nhưng mà nhìn sâu vào trong, dường như lại khắc một loại điên cuồng tăm tối nào đó. Hắn muốn giữ người này mãi mãi ở bên cạnh hắn. Tình yêu chân thành của thiếu niên, cố chấp lại nhiệt huyết. —— Ngắm hoa trong sương —— Vị diện thứ tư kết thúc. Rải hoa ~ Vị diện tiếp theo《Tiểu sư muội cô gia nhập Ma tộc rồi》 Nhóm tiểu khả ái có vé, ném vé tháng nha ~ ==== Chúc mừng chú thị tẩm thành công, tung hoa ~~~ (K) Tổng cộng hôm nay đã bạo 8 chương hết luôn vị diện, hẹn gặp lại mọi người ở vị diện sau nha! (Niniii). 135: Tiểu Sư Muội Gia Nhập Ma Tộc Rồi (1) Tác giả: Mặc Linh. Edit by Dương Mai Phương. ==== "Sư muội!" Một tiếng nổ vang lên bên tai Hoa Vụ, giây tiếp theo cô đã bị đụng bay, ngã vào trong bụi gai, gai nhọn sượt qua sườn mặt, cổ, cánh tay...... từng giọt máu trào ra. Khí huyết cuộn trào trong ngực, phun ra một ngụm máu. "......" Đệt! Ai đụng ta! Gan chó lớn thật! Hoa Vụ ngã vào bụi gai, hoa mắt chóng mặt, mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa có ánh sáng phóng lên cao, lưu chuyển trong không trung. Ở nơi xa hơn có tiếng gào rống nặng nề truyền đến, bi phẫn, bén nhọn...... như âm thanh của ma quỷ lọt vào tai. Thế giới huyền huyễn sao? Hoa Vụ bò dậy khỏi bụi gai, phát hiện trong tay mình cầm một thanh kiếm. Kiếm một thân xanh biếc, được làm khá hoàn mỹ, mũi kiếm sắc bén, nhưng...... là một thanh kiếm gãy. Hoa Vụ che ngực, nhìn lại về phía mình vừa bị đụng bay. Cách đó không xa, một thanh niên đang nâng một thiếu nữ dậy, hắn vừa quay đầu đã gào rống với Hoa Vụ: "Khương Hào, ngươi muốn giết Thu Vân sư muội hay sao?" Hoa Vụ: "......" Trong ánh mắt thanh niên nhìn về phía Hoa Vụ đều là không vui và chán ghét, lớn tiếng chỉ trích: "Sao ngươi lại ác độc như vậy! Thu Vân sư muội đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi lại muốn lấy mạng muội ấy!" Hoa Vụ: "......" Cũng không biết giảo biện cho bản thân thế nào. Tầm mắt Hoa Vụ dừng ở thiếu nữ đang được thanh niên kia đỡ. Thiếc nữ mặc y phục hồng nhạt, ngũ quan đoan chính thanh tú, sắc mặt tái nhợt dựa vào lồng ngực thanh niên, túm lấy ống tay áo của hắn: "Sư huynh...... tiểu sư muội...... nàng nhập ma!!" Một câu của Ngô Thu Vân nói đến gian nan, giống như là rất khó chịu. Trong cặp mắt hạnh xinh đẹp kia lưu chuyển ác độc và đắc ý, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Hoa Vụ đều là khiêu khích, khóe môi tái nhợt thậm chí còn cong cong lên. "......" Khiêu khích nữ chính sẽ gặp xui xẻo. "Thu Vân sư muội, muội nói gì?" "Tiểu sư muội...... tiểu sư muội nhập ma rồi." Ngô Thu Vân đổi sắc mặt trong một giây, thay bằng ủy khuất và sợ hãi: "Muội thấy muội ấy giết các sư huynh, còn ở cùng một tên Ma tộc, sau khi muội ấy phát hiện ra muội, muốn giết muội diệt khẩu." Dứt lời, Ngô Thu Vân 'a' một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, càng yếu ớt hơn. Hiển nhiên thanh niên đã tin tưởng lời của Ngô Thu Vân, vừa khiếp sợ vừa chán ghét: "Khương Hào, ngươi điên rồi!! Dám cả gan cấu kết với Ma tộc!!" Công nhân viên ngơ ngác bất lực – Hoa Vụ: "......" Ta cũng không biết ta có cấu kết hay không nữa. (Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên) ...... ...... Kịch bản này là kiểu kịch bản thăng cấp đánh quái, cứu vớt thế giới với nam chính, kịch bản tu tiên. Nam nữ chính quen biết nhau từ thuở nhỏ, sau lại lạc mất nhau. Nam nữ chính mỗi người bái nhập một tông môn tu tiên khác nhau. Thiên phú của nam chính rất tốt, sau khi bái nhập tông môn, rất nhanh đã nhất chiến thành danh. Mà nữ chính lại là một 'phế tài', bái nhập tông môn nhiều năm vẫn không có tiến bộ, thậm chí đánh không lại một đệ tử mới nhập môn. Tất nhiên nữ chính không phải là phế tài thật, chỉ là thân phận nàng ấy đặc biệt, bị người ta phong ấn sức mạnh. Ngôn Tình Sắc Sau này cơ duyên xảo hợp*, phong ấn bị phá, thực lực của nàng thẳng tắp bay lên như ngồi tên lửa, gặp lại nam chính, hai người nắm tay nhau vượt qua muôn vàn khó khăn, trở thành đạo lữ thần thánh được người đời kính ngưỡng. *Xảo hợp: may mắn + trùng hợp Đây là một cuốn sảng văn* vả mặt, thuận tiện yêu đương với nam chính. *Sảng văn: cốt truyện kể về quá trình nhân vật chính đi vả mặt những người từng coi thường mình, làm người đọc cảm thấy sảng khoái. Nhưng mà...... Nữ phụ Vân Cẩm Ngọc trọng sinh. Vân Cẩm Ngọc là con gái của trưởng lão trong tông môn, trước khi trọng sinh kiêu ngạo ương ngạnh, vì nữ chính bái Tiên Tôn nàng ta thích nhất làm thầy, cho rằng nữ chính không xứng làm đệ tử của vị Tiên Tôn kia, không có việc gì thì lại dẫn người đi ức hiếp nữ chính. Đợi đến khi nữ chính lớn mạnh, bị nữ chính vả mặt không ngừng, hại chết người bên cạnh, rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, lại sinh tâm ma, bị ma tộc lợi dụng, cuối cùng bị nữ chính một kiếm kết liễu. Không biết vì sao, nàng ta cũng không hoàn toàn tan biến, trở thành một sợi u hồn không ai thấy. Nàng ta nhìn nữ chính bước lên đỉnh cao cuộc đời, kết đạo lữ với nam chính, hoạn nạn nâng đỡ lẫn nhau. Sau đó nàng ta trọng sinh. Rõ ràng là trọng sinh đến thời điểm vừa mới bắt đầu, nhưng tâm ma của nàng ta lại không tan biến đi. Nàng ta muốn báo thù. Nàng ta muốn bắt nữ chính trả giá đắt. Vì thế dưới sự can thiệp của Vân Cẩm Ngọc, nữ chính còn chưa bắt đầu trưởng thành, đã phải trải qua cuộc sống còn bi thảm hơn trước, kể cả nam chính, người thân bằng hữu của nàng, đều bị chèn ép, kết cục thê thảm. Thậm chí đến cả sư tôn của nữ chính, người nàng ta thích nhất trước khi trọng sinh cũng không được buông tha. Mà Vân Cẩm Ngọc vốn có tâm ma, cuối cùng quậy đến mức thế giới này chướng khí mù mịt. 【Một, giải quyết người trọng sinh Vân Cẩm Ngọc.】 【Hai, hoàn thành tâm nguyện của nữ chính là trở nên oai phong lẫm liệt, ngăn cản Lạc Ảnh nhập ma, bảo vệ sư tôn và người thân bằng hữu an toàn.】 Hoa Vụ: "......" Ta......$#^%#$^! Yêu cầu của nữ chính càng ngày càng nhiều quá mức đó!! Không có giới hạn sao? Làm vậy con mẹ nó có công bằng không?! Công nhân viên không có nhân quyền hay sao? 【Tiểu khả ái, cô nghĩ tích cực lên, chỉ cần đè được Vân Cẩm Ngọc, những chuyện khác cơ bản cũng xong rồi.】 Hoa Vụ hậm hực nói: "Đánh gãy chân nàng ta trước!" 【Có thể.】Diệt Mông đồng ý rất nhanh. "......" Mi không thèm ngăn cản ta một chút sao? 【Nhưng mà hiệu quả không lớn lắm, ở thế giới này mà bị gãy chân thì vẫn có rất nhiều cách để chữa khỏi, trừ khi cô có thể tìm được cách làm nàng ta vĩnh viễn không thể đứng dậy.】 Giọng Hoa Vụ âm trầm: "Kiểu gì cũng có cách." 【Cô vẫn nên suy nghĩ làm sao để giải quyết hoàn cảnh khốn khổ hiện tại đi kìa.】Diệt Mông nhắc cô câu này xong, lập tức chuồn mất. Hoa Vụ tức đến đau dạ dày, không thể giúp nhân viên đáng thương này hay sao? Phế vật! (Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên) ...... ...... Bây giờ phần cốt truyện ở tông môn đã kết thúc, đừng nói tới trưởng thành, Khương Hào chỉ còn thiếu nước bị đuổi khỏi tông môn, sống quá thảm. Bây giờ đã đến đoạn Khương Hào theo đệ tử trong tông môn xuống núi rèn luyện, ngoài ý muốn phát hiện một trấn nhỏ bị giết sạch. Bọn họ vào trong trấn tra xét, lại phát hiện tung tích của Ma tộc. Chuyện trấn nhỏ bị giết sạch, rất có khả năng là do Ma tộc làm. Chiến tranh chủng tộc của nhân tộc với ma tộc đã có mấy vạn năm lịch sử, mấy trăm năm đánh một trận nhỏ, mấy ngàn năm đánh một trận lớn. Lần khai chiến gần nhất đã là 600 năm trước, trong trăm năm trở lại đây, Ma tộc liên tục khiêu khích, nhưng cũng không có hành động gì lớn, còn tính bình là yên vô sự. Ai ngờ được lần này Ma tộc vậy mà thẳng tay tàn sát người trong một trấn. Bọn họ là đệ tử của tông môn, tất nhiên là phải điều tra rõ sự thật. Chính là vào lúc này, Khương Hào bị vu khống là cấu kết Ma tộc. —— Cốt truyện cô đang trải qua. Trưởng lão dẫn đầu tông môn sợ có người thường vào nhầm trấn nhỏ, đụng phải Ma tộc, cũng đề phòng bên trong vẫn còn Ma tộc, nhốt trong đó dễ truy bắt hơn. Cho nên thiết lập trận pháp ở xung quanh trấn, bao phủ trấn nhỏ bằng kết giới và trận pháp. Bọn họ vào trong chưa bao lâu, đã có đồng môn chết bất đắc kỳ tử. Hơn nữa rất nhanh bọn họ cũng phát hiện, bọn họ bị nhốt trong trấn này. Lúc sau cả đoàn gặp phải Ma tộc, trong lúc đánh nhau, lạc mất vài người. Sau khi Khương Hào lạc đàn, phát hiện một bóng dáng kỳ lạ, đuổi theo nó tới rừng cây bên cạnh trấn nhỏ, sau đó lại nhìn thấy thi thể của mấy đồng môn. Nàng đang chuẩn bị kiểm tra, đột nhiên chạm phải trận pháp, bị trận pháp đánh bay ra rồi bị thương. Sau đó Ngô Thu Vân xuất hiện, nói nàng nhập ma giết hại đồng môn, căn bản không cho nàng cơ hội giải thích, trực tiếp tấn công nàng. Tiếp theo chính là một màn này...... Sau đó nữa người của tông môn và Vân Cẩm Ngọc sẽ xuất hiện, phát hiện ma khí trong cơ thể nàng. Ngô Thu Vân là nhân chứng, sẽ chỉ ra và xác nhận nàng nhập ma giết hại đồng môn, cấu kết Ma tộc nhốt họ ở chỗ này. Khương Hào hết đường chối cãi. ==== Vị diện 5 tới rồi nè (*≧∀≦*)