Lam Vong Cơ nghe không rõ mấy từ hắn vừa nói, hai mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Ngụy Vô Tiện cười mỗi lúc một tươi hơn, tựa vào đầu giường vặn vẹo qua lại, Lam Vong Cơ thật sự nhìn không nổi nữa, áp sát vào hơn một chút, hỏi: "Ngươi có ý gì?" Ngụy Vô Tiện nhìn y vô cùng hứng thú, nhìn đến vô cùng tỉ mỉ cẩn thận. Hắn cảm thấy mọi chuyện thật quá thần kỳ rồi, ban đầu rõ ràng chỉ là một tiểu cổ hủ đẹp mắt ưa nhìn thôi, vậy mà chỉ hôn một cái, dù y đang hung dữ trừng trừng nhìn hắn, hắn cũng thấy y đáng yêu chết đi được, càng nhìn càng đẹp mắt. Cái người này còn chưa biết rằng sau này mình sẽ thích hắn đến mất khống chế, vậy mà còn dám hung dữ nằm đây trừng mắt với hắn. Hắn thầm nghĩ, ngươi cứ tranh thủ lúc này trừng cho đã đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình quả thực đã chiếm được một bảo bối lợi hại có thể đánh đâu thắng đó! Hắn đã sắp đạt thành ước nguyện đánh Lam Vong Cơ thua đến quần lót cũng không còn rồi, sao có thể không vui cho được! Trong đầu hắn đều đã nghĩ ra hơn cả trăm chủ ý để đánh bại Lam Vong Cơ, trên mặt tiếp tục hiện lên vẻ tươi cười không dứt, thần bí nói: "Bí mật." Điều này làm cho Lam Vong Cơ bất mãn đến cực điểm, Ngụy Vô Tiên đột nhiên vươn tay lên vuốt ve gương mặt của y, xoa xoa vùng mi tâm đã nhăn lại thành hình chữ xuyên của y, nhẹ giọng nói: "Ai da, Lam nhị công tử chúng ta, vẫn còn giận sao?" Khoảng cách hai người quả thật rất gần, hương sen nhè nhẹ thấm vào tận tâm can, hai luồng tín hương ngày càng trở nên nồng đậm, cọ xát vào nhau, hòa quyện vào nhau, một khi bùng nổ thì chính là cực hạn của ái muội ngọt ngào. Lam Vong Cơ nhìn đôi môi còn mang theo ánh nước trơn bóng đang hé mở trước mắt y, mà bàn tay Ngụy Vô Tiện xoa trên mặt y cũng vô cùng dịu dàng, đến cả đôi mắt đang nhìn y cũng vô cùng nhu tình mật ý, như chất chứa ngàn vạn thứ nói không nên lời, khiến y không khỏi rung động xốn xang. Bị bầu không khí này cảm nhiễm mê hoặc khiến Lam Vong Cơ dường như quên mất bản thân mình là ai. Vừa rồi Ngụy Anh đã nói sẽ cho mình muốn hôn thế nào thì hôn thế đó, cho nên y mới đồng ý, vậy có phải bây giờ, y có thể đòi hỏi thêm một chút hay không? Trong đầu y bây giờ tám chữ kia cứ xoay vòng vòng, không ngừng vang lên như cổ vũ: muốn hôn thế nào thì hôn thế đó, muốn hôn thế nào thì hôn thế đó, muốn hôn thế nào thì hôn thế đó... Khi y còn đang do dự có nên tiến tới hay không thì Ngụy Vô Tiện cong cong môi, tiến lại gần y. Lam Vong Cơ tưởng Ngụy Vô Tiện muốn hôn mình, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, tim đập thùng một cái. Mà quả thật Ngụy Vô Tiện đã hôn y một cái, ừm, đúng một một cái, chạm một cái rất nhanh vào môi rồi buông ra ngay. Khi y còn đang sững sờ không hiểu chuyện gì, hắn liền tranh thủ thoát ra khỏi trước ngược y, vài bước chạy ngay đến trước bàn cơm, nói: "Được rồi, xong việc rồi, ăn cơm thôi." Thời điểm này, có thể ăn cơm được sao? Nhưng khi Lam Vong Cơ cứng đờ nhìn sang, Ngụy Vô Tiện tay cầm chén cơm, đũa gắp một miếng thịt lớn đưa lên miệng, nhai gặm vô cùng thích chí, căn bản không hề quan tâm đến y còn đang ở trên giường, ngay cả tư thế vẫn giữ nguyên chưa kịp đổi. Hắn vừa gặm thịt vừa nói: "Thịt này không tệ, đủ cay, ta thích." Thấy Lam Vong Cơ không tới, hắn lại nói: "Tới ăn cơm đi, Lam Trạm, đã trễ rồi." Lam Vong Cơ vốn dĩ đã rất trắng, nay lại càng trắng hơn nữa. Y ngồi lại xuống giường, không còn hơi sức nào để đáp lời hắn nữa. ......!Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ tám, Ngụy Vô Tiện, thắng, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra. ******************* Lam Vong Cơ cảm thấy Ngụy Vô Tiện lại ngày lại càng kỳ quái hơn nữa rồi. Bây giờ hắn không một mình ra ngoài, cũng không âm thầm theo dõi y từ xa nữa, mà trở nên rất tốt, ừm...!rất dính người. Hắn vẫn thích nhìn chằm chằm vào y, nhưng ánh mắt lại càng thêm ngây ngẩn si mê, hơn nữa y đi đâu hắn cũng đi theo, lúc y ra ngoài hắn cũng sẽ tự động dán lấy, cũng không thèm hỏi Lam Vong Cơ đi đâu làm gì. Ngụy Vô Tiện dính lấy mình, Lam Vong Cơ tất nhiên vui vô cùng, nhưng một Ngụy Vô Tiện khác thường như vậy, Lam Vong Cơ cảm thấy có chút quỷ dị, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Ngụy Vô Tiện người này, tâm tư phức tạp, quỷ kế đa đoan, ai mà biết hắn có đang có chủ ý quỷ quái gì chứ. "Lam Trạm, há miệng ra nào, aaa." Ngụy Vô Tiện đang bưng một chén đồ ăn vặt, muốn đút cho y ăn. Mấy ngày nay đi theo y ra ngoài, khi Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa đi dạo đều sẽ làm như vậy. Lam Vong Cơ cũng như cũ từ chối: "Không cần." Ngụy Vô Tiện bĩu môi, đành phải tự mình ăn, trong miệng còn lẩm bẩm: "Lam Trạm, ngươi có thể đừng dùng chữ không để bắt đầu mỗi câu ngươi nói nữa được không? Nói như vậy làm ta cảm thấy như trở về trước kia vậy!" Quả thật mấy ngày nay, không biết vì sao, mối quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ không những không tiến lên, mà hình như còn thụt lùi lại, hắn lại nói: "Ta cũng chỉ muốn cùng ngươi bồi dưỡng tình cảm thôi mà." Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, ánh mắt lướt qua đôi môi nhỏ xinh kia, cũng không trả lời. Uy tín của Ngụy Vô Tiện trong lòng y giờ đã bằng không. Lam Vong Cơ còn chịu tin hắn nữa mới là lạ, nhỡ đâu lát nữa hắn chơi đùa trêu chọc đủ rồi, co giò bỏ chạy, Lam Vong Cơ biết tìm ai để bắt đền đây? Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ người này thật quá khó đối phó. Lam Vong Cơ không nói, hắn lại nhìn không hiểu, chỉ có thể xác định rằng sau này Lam Vong Cơ sẽ thích mình, nhưng đó lại là khi ở Bách Phượng Sơn, tức là còn mấy năm nữa, Ngụy Vô Tiện là người không hề có tính nhẫn nại, hắn chờ không có nổi!!! Bây giờ hắn nhìn Lam Vong Cơ thế nào cũng thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích, hắn không điều khiển được hai mắt mình nữa, suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào y, không dời mắt đi đâu được nữa. Tối hôm qua lại càng... "......!Ngụy Anh, ta muốn tắm. " Lam Vong Cơ vừa cất lời, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện mình đã vô thanh vô thức đi theo người ta ra sau bình phong, khiến Lam Vong Cơ không thể cởi quần áo. Hắn gãi gãi đầu, nói: "Thực xin lỗi, ta vừa rồi có chút thất thần." Lúc vội vàng chạy ra ngoài, hắn còn không quên quay đầu lại nhìn thêm vài lần, nhưng chỉ thấy một cái bóng lập lòe in trên bình phong, hơn nữa động tác củaLam Vong Cơ rất nhanh, vừa cởi hết liền lập tức bước vào thùng tắm, hắn còn chưa kịp sơ múi được gì thì người đã ngâm mình vào bên trong rồi. Ngụy Vô Tiện cảm thấy tiếc vô cùng. Phòng trọ rồi còn cần bình phong làm gì chứ? Đã ở chung với nhau một phòng, ngủ cùng một giường rồi, còn có gì không thể đâu, tắm rửa nhìn một chút thì có sao đâu nào? Đúng là rỗi hơi làm chuyện dư thừa mà! Tuy rằng khi trong Vũ Lộ kỳ, hai người đều ôm nhau lăn qua lăn lại, dính nhau không rời, nhưng cái thân Khôn Trạch này của hắn quả thật rất không biết cố gắng, bị y làm đến sảng khoái mê man, hơn nữa thần trí của hắn cũng không quá thanh tỉnh, không để ý kỹ lắm thân hình của Lam Vong Cơ như thế nào, bây giờ nghĩ lại thấy tiếc chết đi được! Chỉ nhìn Lam Vong Cơ cách tấm bình phong tắm rửa thôi mà hắn đã muốn lao lên đạp vỡ cái bình phong rồi, nếu nhìn thêm vài ngày nữa, vạn nhất hắn nhịn không được, đi cưỡng bách Lam Vong Cơ thì phải làm sao đây? Hắn nghĩ, không được! Thân là một Khôn Trạch, sao lại không biết rụt rè, e thẹn, lại sinh ra ý nghĩ đi cưỡng bách Càn Nguyên như vậy được chứ? Nhìn Lam Vong Cơ người ta nhã nhặn đoan chính, quân tử biết bao nhiêu kìa. Một người có giáo dưỡng như y, chắc chắn sẽ không thích người như vậy đâu. Hắn muốn dùng thông minh tài trí của mình để đẩy nhanh tiến độ của việc này. Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân! Nhưng mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đã vắt óc suy nghĩ đủ mọi cách, dùng hết chiêu trò hắn thấy trong sách để áp dụng lên người Lam Vong Cơ rồi nhưng căn bản chẳng có tác dụng gì cả. Y dầu muối gì cũng không ăn! Hắn thật sự không biết phải làm gì tiếp bây giờ? Trộm liếc mắt nhìn tiên quân thanh lãnh đang đi bên cạnh mình, trong lòng Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, tiểu cổ hủ, khi nào thì ngươi mới thích ta đây? Hai mắt hắn lại ngây ngẩn, dán chặt vào y không chút e dè nữa. Lam Vong Cơ bị nhìn chằm chằm lâu như vậy tất nhiên sẽ nhận ra, nghiêng đầu lại, hỏi: "Làm sao vậy?" Ngụy Vô Tiện vội vàng tìm cớ, chỉ vào quầy bánh nướng phía sau Lam Vong Cơ, nói: "Bánh nướng kìa, Lam Trạm, ngươi có muốn ăn không, ta mời ngươi ăn nha." Hai người vừa mới ăn cơm trưa xong, bụng còn no căng, vậy mà bây giờ còn muốn ăn bánh nướng? Bản thân Ngụy Vô Tiện một cắc cũng không có, đào đâu ra tiền mà mời Lam Vong Cơ ăn chứ? Thật ra Ngụy Vô Tiện không hề nghĩ ngợi gì nhiều, hắn chỉ là đang học theo phương thức mà các công tử theo đuổi tiểu cô nương viết trong sách, muốn lấy lòng Lam Vong Cơ mà thôi, nhưng hắn đã quên, các thiếu gia công tử đều có tiền, Ngụy Vô Tiện hắn thì không. Ngụy Vô Tiện sờ sờ túi tiền lép kẹp đáng thương của mình, đành phải nói: "Thôi quên đi, ta không có tiền", trong bụng mắng mình thật ngu xuẩn. Chuyện này khiến hắn rất không vui. Ngụy Vô Tiện cảm thấy sao kỳ vậy chứ, trước kia hắn trêu chọc tiểu cô nương rất giỏi, khiến các nàng đều thích đến nở hoa, vậy mà sao đến Lam Vong Cơ y, hắn làm cái gì cũng thấy thật ngu xuẩn thế nhỉ? Nghĩ một hồi, hắn thăm dò nói: "Hay là, ngươi mời ta ăn đi?" Cũng may, Lam Vong Cơ không hề so đo, gật đầu một cái, nói: "Được." Nói xong y liền bước qua mua một cái bánh đưa cho hắn. Ngụy Vô Tiện cầm cái bánh kia, cảm thấy mình xong rồi, thoại bản không hề gạt người, chỉ một cái bánh mà thôi, sao hiệu quả sao lại tốt đến vậy chứ, làm hắn vui đến muốn nhảy cẫng lên chín tầng mây. Tuy rằng có chút sai lệch so với dự định ban đầu, nhưng dù sao Lam Vong Cơ có rất nhiều tiền, cứ để y làm công tử là được rồi, mà hắn ấy mà, chỉ cần được vui vẻ, hắn làm gì mà chẳng được chứ! Lam Vong Cơ nào biết hắn tốn nhiều tâm tư như vậy, nghĩ một chút, vẫn nói: "Ngụy Anh, sau này nếu muốn mua gì, nói thẳng là được, không cần phải như thế." Lần này Ngụy Vô Tiện đã triệt để hiểu được tâm tình của mấy tiểu cô nương si tình trong thoại bản miêu tả, Lam Vong Cơ người này, quá biết câu nhân hoặc chúng rồi! Rốt cuộc là vị đại sư nào mới có thể đắp nặn lên một vị công tử đỉnh cấp như y đây chứ, hơn nữa còn đẹp trai như vầy, tài giỏi như vầy, còn có thiên lý nữa hay không chứ? Vừa nghĩ đến một Lam Vong Cơ đẹp trai hoàn hảo như vầy sau này sẽ đi thích mình, Ngụy Vô Tiện quả thật đắc ý chết đi được, hai mắt cười đến cong cong, ngay cả bánh trong tay, rõ ràng là cay, mà hắn nhai vào cũng chỉ cảm thấy ngọt ngào mà thôi. (Quả nhiên mê trai đầu thai không hết mà!) Còn đang định trêu chọc tiểu cổ hủ thêm hai câu nữa thì bên đường có mấy người chạy qua, ra sức vẫy tay kêu hắn: "Tiên sư! Hắc y tiểu tiên sư!" Thấy người cầm đầu là Trần công tử mà mấy ngày trước hắn vừa giúp trừ túy, Ngụy Vô Tiện liền nói: "Trần công tử, sao vậy? Nhà ngươi còn có chuyện gì nữa à?" Sau đó hắn quay qua nói giản lược chuyện hôm đó cho Lam Vong Cơ nghe. Trần công tử lại chân thành cảm tạ hắn một lần nữa rồi mới nói: "Không phải ta, là một vị bằng hữu của ta." Lúc này y mới giới thiệu một nam tử mập mạp khác bên cạnh mình, tuổi cũng không lớn, chắc hơn hai mươi một chút. Trần công tử tiếp tục nói: "Vị này là Vạn công tử, ở gần nhà ta, trong phủ cũng bị quỷ ám, sau khi nghe ta giới thiệu, cũng muốn đến nhờ tiên sư giúp đỡ." Vạn công tử khách khí nói: "Nhà ta bị quỷ nháo cũng đã bảy tám năm rồi, nhưng ta chưa từng mời người về trừ túy. Sau khi được nghe tài năng của tiên sư đây, ta cảm thấy việc này chỉ có tiên sư mới có thể xử lý được, thỉnh tiên sư nhất định phải giúp ta việc này." Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đều cảm thấy kỳ lạ. Nhà bình thường sao có thể để quỷ nháo đến bảy tám năm mà cũng không mời người đến diệt trừ được chứ? Nhìn Vạn công tử một thân quần áo phục sức đều rất quý giá, hẳn cũng là một người đại phú đại quý, cũng không đến mức mời không được ai. Vạn công tử lại nói: "Cũng không phải là ác quỷ gì, thật ra là hồn phách tổ mẫu của ta. Khi còn sống bà vốn đã bị lẫn, ngay cả người thân cũng không nhận ra. Ta cũng từng đi hỏi qua, người ta nói có thể là bà không ý thức được là mình đã qua đời, vẫn như cũ quanh quẩn trong nhà không đi. Khi còn sống, tổ mẫu là một tú nương, tay nghề tốt vô cùng, nhà ta phát đạt được như hôm nay đều là nhờ một tay tổ mẫu gầy dựng. Có lẽ bà đã làm việc cả đời, bây giờ đã quen rồi nên dừng lại không được, nhưng mà ban đêm nhìn thấy vẫn rất đáng sợ." Loại quỷ hồn này cũng không hiếm. Người không biết mình đã chết, thường sẽ trở về nơi mình sinh sống, tiếp tục sinh hoạt. Nhưng bà làm quỷ rồi cũng vẫn lẫn như cũ, hắn đã đi hỏi rất nhiều người cách để giải thích cho bà hiểu rằng là mình đã chết, nhưng đều vô dụng cả. Nếu không giải quyết, bà sẽ không thể đi đầu thai. Còn nếu mời người về trừ túy, làm không khéo sẽ khiến bà hồn phi phách tán. Vạn công tử nói: "Ta sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, dù sao thì bà cũng là tổ mẫu của ta, khi còn bé rất là yêu thương ta. Vậy nên ta khuyên phụ thân đừng mời người đến trừ tà, cứ để bà ở trong nhà đi. Nhưng nghe nói tiên sư có thể hiệu lệnh quỷ hồn, ta nghĩ tiên sư sẽ có cách giải quyết an toàn nhất cho tổ mẫu ta." Hắn ấy mà, vừa đắc ý liền rất dễ vênh mặt, vốn vì chuyện của Lam Vong Cơ đã đủ khiến hắn đắc ý rồi, mà nay lại thêm một Trần công tử ở bên cạnh một mực liên tục khen ngợi: "Đúng vậy đúng vậy, tiên sư một tiếng hiệu lệnh, chinh phục ác quỷ, lợi hại vô cùng, siêu cấp lợi hại..." Mũi Ngụy Vô Tiện vểnh lên như muốn chọc thủng trời, liền nói: "Cái này có gì khó, cứ để đó cho ta, đảm bảo để tổ mẫu ngươi an tường vui vẻ đi đầu thai." Lam Vong Cơ kỳ quái nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút, liền nói: "Lam Trạm, ta đi giúp họ một việc nhỏ, ngươi về quán trọ trước đi, chút nữa ta sẽ trở về tìm ngươi. Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn tách ra hành động. Sau đó Ngụy Vô Tiện rảo bước theo hai người kia, đi một đoạn, lại quay đầu vẫy tay chào tạm biệt với Lam Vong Cơ. ****************** Một lão bà bà tóc bạc phơ, lưng còng ngồi yên không nhúc nhích, hai mắt trợn trừng bất động, ngồi ở sau cửa lớn bên trong viện, cầm vải chăm chú châm kim thêu thùa. Quả thật nhìn rất đáng sợ, như vậy đố ai dám tới nhà này làm khách. Cũng thiệt thòi cho Vạn gia, có thể cùng bà sống lâu được như vậy. Nhưng đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, đây quả thật chỉ là chuyện nhỏ, hắn đưa Trần Tình lên môi thổi một khúc, tiếng sáo thê mỹ mà du dương vang lên, hồn phách kia liền theo mệnh lệnh của hắn, an tường rời đi. Thổi vừa xong, một nhà Vạn công tử liền gia nhập đại đội tán dương của Trần công tử, khen Ngụy Vô Tiện đến tận mây xanh, khiến tâm tình của hắn tốt vô cùng. Ngụy Vô Tiện từ chối nhận tạ lễ, nhưng đều là nhà giàu có phú quý, nào có keo kiệt như vậy, tạ lễ cứ đẩy tới đẩy lui, còn một hai muốn giữ hắn lại mời cơm. Trong nhà Ngụy Vô Tiện còn có Lam Vong Cơ đang chờ, đương nhiên hắn sẽ không đồng ý. Sau mấy phen từ chối qua lại, vất vả lắm hắn mới thoát được sự nhiệt tình của hai nhà Trần, Vạn kia. Hắn vui vẻ xoay xoay Trần Tình bước ra ngoài cửa lớn, lại bất ngờ thấy được một bóng người đang đứng chờ hắn bên ngoài. Hắn cảm thấy người này càng lúc càng đẹp mắt, làm thế nào cũng đẹp, đứng dưới tàng cây ngoài cửa, vẫn là bạch y cùng mạt ngạch trắng như tuyết tung bay trong gió, con ngươi trong trẻo lại lạnh lùng, vẫn như trước, nhàn nhạt như ánh trăng giữa bầu trời đêm. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại hoảng sợ, nụ cười trên môi đều cứng lại, khoảng cách này, quá gần rồi. Hắn lên tiếng: "Lam Trạm, sao ngươi lại tới đây?" Lam Vong Cơ nói: "Ngươi không mang theo kiếm." Đã lâu rồi hắn không mang kiếm, hơn nữa bây giờ hắn cũng đã có Trần tình, lại không có đại sự phát sinh, đi dạo phố mà thôi nên hắn liền lén lười biếng không mang kiếm theo, nhưng thật không ngờ, Lam Vong Cơ lại quay về quán trọ mang kiếm tới cho hắn. Lam Vong Cơ không nói gì, dừng một hồi lâu, y mới nói: "Ngươi, sao có thể làm được như vậy?" Ngụy Vô Tiện đáy lòng lạnh lẽo. Quả nhiên, đã bị Lam Vong Cơ nhìn thấy...! Một Ngụy Vô Tiện, thổi Trần Tình, giống quỷ mị như thế, đã bị Lam Vong Cơ nhìn thấy tất cả..