Hoắc Hừm không nhịn được mà vươn tay nhéo nhéo mặt cô: “Tiểu Ái tuổi còn nhỏ, sớm đã bị Hạ gia chiều hư, từ nhỏ đã như vậy, em không cần so đo cùng cô Ấ II ây. Anh từ đầu đã không nói gì mờ miệng ra thì toàn lời khiến Khương Khuynh Tâm buồn bực nghĩ mà muôn hộc máu. Đây là có ý tứ gì, giọng điệu này đang giúp Hạ Ái lên tiếng sao. Cô ậm ừ; “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm phiền cô em gái nhỏ của anh đâu. ” Hoắc Hử nhướng mày: “Đây chính là ý tứ không quan tâm của em sao?” “Anh cùng cô ta như vậy, tôi nhìn là biết, nếu không phải trước đó anh kêu tôi đóng giả làm bạn gái anh rồi. Tôi đoán không phải có mình tiểu Ái đâu, tôi chỉ là tấm bia chắn đạn của anh thôi, cũng đâu có được gọi là tiểu Khuynh Khuynh như ai đó đâu. ” Hoắc Hử:”… Cho nên em suy nghĩ cả ngày trời là vì tôi gọi Hạ Ái một tiếng tiểu Ái, mà không gọi em một tiếng tiểu Khuynh Khuynh thôi sao?” “Làm sao có thể, tôi là người nhỏ nhen như vậy sao?” Khương Khuynh Tâm nở nụ cười giả tạo. Hoắc Hử lộ vẻ bất lực: “Hạ Ái khi còn nhỏ thường đi vui chơi cùng tôi và Hạ Trì. Tôi coi cô ấy như em gái vậy. ” Khương Khuynh Tâm giật mình, anh ta là đang giải thích với cô sao? Lúc này, đã đi đến tòa nhà chính. Hạ lão gia đang mặc một thân áo dài theo kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần vẫn còn rất hảng hái mà vẫy tay về hướng này: “Tiểu Hử, con cũng thật là đến Đồng Thành lâu như vậy rồi mà không đến thăm lão già này, có phải là chê lão già nhiều tuổi rồi không. ” “Sao có thể chứ, ông nội Hạ, ông trông trẻ hơn nhiều rồi. ” Hoắc Hử đem quà mừng đưa đến. Hạ lão gia đưa ánh mắt nhìn về phía Khương Khuynh Tâm, Hoắc Hử nhanh chóng giới thiệu: “Đây là bạn gái của con. ” “ồ, cây cổ thụ này cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi sao, đáng tiếc, ta vốn muốn giới thiệu cho con một vài người, Đồng Thành này không phải thiếu con gái tốt. ” Ông He nói, lấy ra một phong bì dày màu đỏ đưa cho Giang Thanh Tân,” Cô bé, quà mừng, Xiaoxu cuộc đời này đã phải chịu đựng rất nhiều, hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt. “Hạ lão gia nói xong lấy ra một phong bao lì xì dàu cộp đưa cho Khương Khuynh Tâm: “Cô gái, coi như đây là lẽ gặp mặt của ta, tiểu Hử đời này đã trải qua không ít gian khổ, con hãy quý trọng yêu thương nó,” Khương Khuynh Tâm nhận được lời này, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong “Ông nội Hạ có chút quà, em cứ nhận lấy đi. ” Hoắc Hử gật đầu với cô. Khương Khuynh Tâm vừa nhận lấy, Hoắc Hử đã vỗ nhẹ vào lưng cô nói nhỏ: “Em đi ra sảnh trước đợi tôi. ” Vai diễn của cô có lẽ đã hết, Khương Khuyng Tâm nhanh chóng gật đầu, vừa đi xuống lầu đã gặp được Hạ Ái. “Hạ tiểu thư đứng đợi ở đây là cố ý muốn gặp tôi sao?” Cô nở một nụ cười động lòng người, không tỏ chút ngạc nhiên. “Tốt lắm, cô hiểu được như vậy thì tốt, tôi sẽ không vòng vo nữa. ” Hạ Ái nâng cằm lên, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn cô: “Cô tốt nhất nên tránh xa anh Hoắc ra một chút, anh ấy không phải người mà cô có động vào được. ” ” Nếu tôi không tránh thì sao? ” Khương Khuynh Tâm thích thú hỏi:” Cô thích anh ấy như vậy, nhưng anh ấy chỉ coi cô như một cô em gái mà thôi. ” Sắc mặt Hạ không chút biến sắc: ” Vậy thì đã sao, với một gia đình như của anh Hoắc, luôn để ý đến môn đăng hậu đối, tôi coi như nhiều lời nói với cỏ, cô căn bản không thể đến được với anh ấy đâu, người nhà của anh ấy sẽ không chấp nhận cô, cô không xứng, anh ấy chẳng qua là đang chơi đùa với cô thôi, nếu cô bước vbato gia đình đó chỉ có thể bị nuốt chửng mà thôi ngay cả xương cũng không còn. ” Cô ta cười lạnh một tiếng, bỏ đi với vẻ kiêu ngạo. Khương Khuynh Tâm cảm thấy khỏ chịu không thể giải thích được, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao cô cũng có giấy đăng ký kết hôn. Đó là chỗ dựa lớn nhất của cô lúc này. .