Buổi chiều, sau khi cô lắp sim điện thoại vào, trong điện thoại hiện lên hơn mười cuộc gọi nhỡ. Có Lâm Phồn Nguyệt, Khương Trạm, Lạc Tâm Di, còn có nhiều người khác nữa. Bọn họ có phải đã biết chuyện xảy ra ngày hôm đó mà quan tâm mình không? Trong lòng cô khó tránh khỏi có chút chờ mong, không cần biết vì nguyên nhân gì, cô vẫn gọi điện lại cho Lạc Tâm Di. “Mẹ.” “Cuối cùng mày cũng biết gọi điện thoại cho tao.” Thanh âm nổi giận đùng đùng của Lạc Tâm Di từ đầu dây bên kia truyền tới: “Mày còn muốn ở bên ngoài đến bao giờ, hiện tại lập tức về nhà cho tao.” Hai chữ “về nhà” làm Khương Khuynh Tâm chua sót trong lòng “Nơi đó còn là nhà của con sao? “Khương Khuynh Tâm, nếu như mày còn không về nhà, vậy đời này mày cũng đừng về nữa, đừng nhận tao với bố mày là bố mẹ nữa.” Lạc Tâm Di nói xong liền ngắt điện thoại. Khương Khuynh Tâm do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết định về nhà một chuyến. Mặc kệ thế nào, vợ chồng Khương Trạm có công ơn sinh dưỡng cô, hơn nữa cô còn phải đem đoạn ghi âm của Mạnh Hải mang về cho họ xem nữa, để cho họ biết được bộ mặt thật của Khương Như Nhân. Một tiếng sau, cô lái xe đến biệt thự của nhà họ Khương. Thực ra chỉ không về nhả hơn một tháng mà thôi, nhưng lại làm cho cô có cảm giác cảnh còn người mất. Cô đỗ xe xong, đi vào trong. Bên trong phòng khách, Khương Trạm, Lạc Tâm Di, Khương Như Nhân đều cỏ mặt. Nhìn thấy gương mặt kia của Khương Như Nhân, một luồng thù hận từ đáy lòng thoát ra ngoài: “Bố mẹ, bố mẹ có biết rằng cô ta trộm tác phẩm của con không? Cô ta…” “Khuynh Tâm, em ờ bên ngoài vu khống chị thì chị cũng không so đo với em, thế nhưng về đến nhà em còn muốn bôi nhọ chị nữa sao?” Gương mặt Khương Như Nhân lộ vẻ đau khổ: “Chị đã nói rồi chị không làm.” Gương mặt của Lạc Tâm Di cũng nghiêm lại: “Mày nhất thiết phải vừa về liền tìm chị mày gây chuyện à? Có để yên được không?” “Con có chứng cứ.” Khương Khuynh Tâm lập tức lấy điện thoại ra tìm đoạn ghi âm rồi mở ra cho mọi người nghe. Nghe thấy giọng nói của Mạnh Hải, sắc mặt Khương Như Nhân thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, uất ức mở miệng: “Em tìm người từ đâu đến rồi tùy tiện tạo ra đoạn ghi âm này vậy. Ai là Mạnh Hải? Chị hoàn toàn không quen biết.” Khương Khuynh Tâm quay đầu nhìn về phía Khương Trạm, đôi mắt ửng đỏ: “Bố, Khương Như Nhân chuyển vào tài khoản của Mạnh Hải mấy trăm triệu, chỉ cần điều tra là sẽ biết. Cô ta từ nhỏ đã sống ở dưới nông thôn, sau khi được bố nhận về mới bắt đầu học thiết kế, mới qua thời gian bao lâu, cô ta làm sao có thể thiết kế ra tác phẩm tinh xảo như vậy được.” “Bố mẹ, con thật sự không có làm.” Khương Như Nhân vừa khóc vừa nói. Lạc Tâm Di nhíu mày, giơ tay: “Khuynh Tâm, đưa đoạn ghi âm cho mẹ xem một chút.” Khương Khuynh Tâm đã rất lâu chưa nghe thấy mẹ dịu dàng gọi tên của cô như vậy, cô mềm lòng liền nghe lời đưa di động cho bà ta. Lạc Tâm Di mở tệp có chứa đoạn ghi âm ra, trực tiếp xỏa đi. “Mẹ, mẹ… Tại sao?” Khương Khuynh Tâm hoàn toàn kinh hãi, ngay cả muốn cướp lại điện thoại về cũng không kịp. Ánh mắt Lạc Tâm Di khôi phục lạnh lùng: “Tao không thể vì một đoạn ghi âm không biết thật giả của mày mà hủy hoại đi thanh danh và tiền đồ của chị mày được. Mày cũng nên có chừng mực đi.” Trong khoảnh khắc đó, cô thất vọng cười: “Con hiểu rồi, bố mẹ căn bản không quan tâm thật giả, bố mẹ chỉ quan tâm cô ta thôi. Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Con cũng là con đẻ của mẹ mà.” Khương Trạm đập bàn giận dữ: “Nếu sớm biết sẽ sinh ra một đứa xấu xa như mày, ngay từ đầu đáng lẽ không nên sinh ra. Mày xem xem những việc tốt mày đã làm đi. Cùng người khác làm livestream gì đó, làm cho thanh danh đều bị hủy hoại, sau này còn có người đàng hoàng nào muốn cưới mày chứ. Còn nữa, mày rốt cuộc đã đắc tội với người nào vậy? Làm cho mấy dự án lớn của Khải Phong đều bị hủy bỏ rồi.” “Con không biết bố đang nói cái gì.” Khương Khuynh Tâm nghẹn ngào lắc đầu: “Làm bố mẹ, con.