Hoắc Hử mím đôi môi mòng, không muốn đưa cô đi, nhưng suy nghĩ đến mình đã ăn hết bữa sáng mà người ta làm, vẫn gật đầu. Cũng nhau đi thang máy xuống bãi đậu xe. Khương Khuynh Tâm nghĩ rằng mình sẽ ngồi lên một con xe Bentley hoặc Maybach, nhưng khi Hoắc Hử đi tới một con Lexus màu trắng. “ừm… đây là xe của anh sao?” “ừ. 3 II Hoắc Hử mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Khương Khuynh Tâm cũng thẫn thờ lên theo: “Hoắc Hử, sao anh lại muốn mua loại xe này chứ?” Không phải nói cậu nhỏ này là người thừa kế của công ty xuyên quốc gia hay sao, sao lại lái một con xe 30 vạn? “Rẻ, không tốn xăng.” Hoắc Hử vừa khởi động xe vừa ném ra ba từ. Khương Khuynh Tâm: “Anh thật sự biết cách sống, không hổ là chồng tôi, quá ưu tú rồi.” Vừa quay đầu, cô nhìn thấy một lượt các tờ quảng cáo rẻ tiền trên bàn, phía trên viết “trạm xăng, điên cuồng hạ giá, giá thấp nhất.” Đầu óc cô nhanh chóng rối loạn. Bây giờ các sếp lớn đều tiết kiệm khiêm tốn như vậy sao? Hay là vì cô tiêu sài quá hoang phí, không biết cần cù tiết kiệm như các sếp lớn, cho nên mới luôn không có tiền, nên cũng không được nhà họ Khương thích sao? Khương Khuynh Tâm chìm sâu vào suy nghĩ mê mang. Mười phút sau, xe dừng trước trạm tàu điện ngầm, Hoắc Hử quay đầu nhìn cô: “Xuống xe đi.” Khương Khuynh Tâm: “…” Cô chỉ là khách sáo nói đưa đến trạm tàu điện ngầm cũng được, anh còn thật sự làm như vậy sao? Được, quá được. Trong lòng cô ôm một bụng tức giận, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười xấu hổ vui mừng: “Hoắc Hử, cảm ơn anh.” Nói xong, cô vừa xuống xe, quay đầu lại, đã nhìn thấy con xe rời đi trong bụi mù mịt. Đàn ông khốn nạn, thật sự tàn nhẫn. Gần chín giờ, cô mới tới công ty. Sau khi du học về cô luôn làm ở Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong, đây là công ty lớn nhất nhà họ Khương. Chỉ là vừa bước vào khách sạn, Lạc Giang người phụ trách hạng mục âm dương quái khí nói: “Sau này cô không cần đến đây nữa, hạng mục này đã không còn là cùa cô nữa rồi.” “Anh có ý gì?” Lạc Giang đột nhiên nhìn sau lưng cô, sau đó mắt sáng lên: “Như Nhân, em đến rồi.” Khương Khuynh Tâm quay đầu lại, chỉ thấy Khương Như Nhân mặc một chiếc áo len trắng cổ chữ V đi tới, cô ta đang khoác tay Lục Quân Ngôn mặc chiếc sơ mi cùng màu. Ánh nắng ngoài cửa bao trùm lấy hai người họ, như thể một bộ áo tình nhân vậy Khương Khuynh Tâm cảm thấy trái tim mình như một một bàn tay siết chặt, đau không thể thờ nổi. Đặc biệt là khi ánh mắt Lục Quân Ngôn nhàn nhạt quét qua mặt cô rồi di chuyển đi chỗ khác. Lạc Giang nhanh chóng đi đến bên cạnh Khương Như Nhân: “Tổng bộ đã thông báo xuống rồi, hạng mục này giao cho Như Nhân phụ trách.” Khương Khuynh Tâm chấn động, ánh mắt nhìn về phía Khương Như Nhân. “Khuynh Tâm, em đừng tức giận.” Khương Như Nhân như thế bị dọa nhảy về đằng sau mấy bước, may mà Lục Quân Ngôn đỡ lấy eo cô ta. Cảnh này dường như đang đổ thêm dầu vào lửa. “Khương Như Nhân, rốt cuộc cô muốn thế nào, đàn ông bị cô cướp mất rồi, bây giờ đến cả hạng mục tôi không dễ gì mới giành được cô cũng cướp. Cô thích cướp đồ của người khác như vậy sao?” “Buồn cười, cậu Lục là đàn ông của cô bao giờ?” Lạc Giang chế nhạo: “Ngược lại là cô, lúc trước luôn bám dính lấu cậu Lục, mặc kệ người ta khinh thường cô. Còn nữa hạng mục này không phải là do cậu Lục quen biết với ông chủ khách sạn nên hỏi thăm hộ cô sao? Dựa vào cô mà có thể lấy được chắc?” “Anh họ, anh đừng nói như vậy.” Khương Như Nhân vội vàng nháy mắt với Lạc Giang. “Anh phải nói, bây giờ em là vợ sắp cưới của cậu Lục, hạng mục này nên do em tiếp quản.” “Anh cũng cho rằng như vậy sao?” Khương Như Nhân nhìn Lục Quân Ngôn vẫn luôn im lặng. Đúng vậy, lúc đầu Lục Quân Ngôn quen với cậu chủ Chu của khách sạn nên cô mới tiếp cận được. Nhưng quan hệ của hai người này cũng không thân, là cô liên tiếp mấy tháng tìm cậu chủ Chu ăn cơm, phương án thiết kế cũng thay đổi không dưới mười lần, mới lấy được hạng mục này. Lục Quân Ngôn nhướng mày: “Lúc đầu quả thực cậu chủ Chu là nể mặt tôi.” Lạc Giang chế nhạo nói: “Chuyện này ai cũng biết, còn muốn tự đánh vào mặt nữa.”