Nam Thừa Phong vẫn luôn cảm thấy mình không phải là người may mắn, đương nhiên hắn cũng không thấy hắn là người bất hạnh. Hắn chính là không cảm xúc như vậy, tồn tại vô tình vô cảm đã 29 năm. Ninh Tước và trợ lý Thân vẫn luôn lo lắng hắn đứng cao quá, lạnh quá, không hoà nhã quá, sẽ không thể có được hạnh phúc. Nhưng hắn lại chưa từng cảm thấy như vậy, cũng chẳng để tâm bất kỳ dị nghị gì, giống như hắn trời sinh đã chú định đứng nơi đỉnh cao tất cả mọi người đều không thể chạm đến, chú định tình duyên mỏng, chú định lãnh khốc vô tình. Nhưng quen biết Lục Chỉ, hắn - một người đã sớm quên đi cảm giác ấm áp lại được ánh mắt trời rọi chiếu, hắn chợt bừng tỉnh phát hiện thì ra hắn còn có thể sống như vậy, thì ra hắn không cần phải đứng mãi trên đỉnh núi tuyết băng giá suốt một đời. Người khác đều cảm thấy hắn đứng trên đỉnh núi cao không thể với tới, là đế vương chúng tinh phủng nguyệt, là mặt trời duy nhất trên bầu trời, lại không biết trước mặt Lục Chỉ, Nam Thừa Phong chỉ cảm thấy bản thân không xứng với cậu. Thế giới của hắn quá hắc ám, không nên có ý đồ nhuốm bẩn ánh sáng thuần khiết. Sau một hồi giãy giụa, hắn quyết tâm dùng hết những điểm tốt còn sót lại của mình đi theo đuổi Lục Chỉ. Hắn hết lần này đến lần khác áp chế khát vọng nội tâm cùng tính chiếm hữu mãnh liệt, cũng hết lần này đến lần khác cảm nhận được sự thấp thỏm, bất an. Lại không nghĩ......!Hạnh phúc bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống với tốc độ che trời lấp đất, quá nhanh quá mạnh quá mãnh liệt, làm hắn mất một lúc lâu mới có thể bình ổn tâm tình kích động của mình. Hắn có chút không biết nên phản ứng thế nào, đi qua đi lại rồi gãi tóc gãi tai. Ninh Tước yên lặng đứng một bên thưởng thức một mặt không ai có cơ hội chứng kiến này, cảm thán không thôi. Quen biết mười năm, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Nam Thừa Phong kích động, thất thố như một con người sống động đến vậy. Giờ mới phát hiện, không phải hắn không có tình cảm, chỉ là tình cảm của hắn quá mãnh liệt không ai có thể sánh kịp. Ninh Tước vui mừng vì hắn đạt được ước nguyện nhưng cũng lo lắng cho tương lai của hắn. Dù sao, thực tế chứng minh Lục Chỉ vẫn có băn khoăn, chuyện này là sự thật không thể bỏ qua. Chỉ là trước mắt, hắn còn chưa định quấy rầy phút giây vui vẻ của người bạn này. Nam Thừa Phong hít sâu một hơi, đi đến trước gương sửa sang lại áo sơ mi, ánh mắt không còn u trầm, chỉ còn độc kích động muốn giấu cũng không giấu được. Hắn chỉnh sửa lại áo sơ mi, nghĩ nghĩ, lại mở cái nút cao nhất ra để lộ cổ. Ninh Tước liếc nhìn người anh em này của hắn để lộ phần cơ cổ tràn ngập nam tính, nhịn không được muốn cười, đời này của Nam Thừa Phong chỉ sợ cũng chưa từng hao tổn nhiều tâm tư đến vậy. Trong lòng Ninh Tước, Nam Thừa Phong là đối tượng nghiên cứu, nhưng hơn hết là bạn bè, là anh em. Tuy rằng hai người cứ đấu tới đấu lui, nhưng Ninh Tước vẫn luôn hy vọng Nam Thừa Phong có thể có tình cảm, có thể hưởng thụ lạc thú của một con người, không cần cứ mãi đứng trên đỉnh núi như vậy, càng lên cao, người càng lạnh. Hiện giờ thấy hắn vui vẻ, Ninh Tước cũng vui vẻ như muốn nhảy cẫng lên. Nam Thừa Phong sửa sang lại quần áo, xoay người rời khỏi phòng gym. "Hả? Đi rồi á? Đi đâu vậy?" Ninh Tước cười, ngăn hắn lại. Nam Thừa Phong liếc hắn một cái, ý rõ ràng là mặc kệ hắn. "Đúng là qua cầu rút ván." Ninh Tước khó chịu trừng hắn một cái, lại cười nói, "Cậu muốn đi tỏ tỉnh với bé dễ thương sao? Nhìn cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của cậu đi, coi chừng làm bé ấy sợ đó." Nam Thừa Phong trừng mắt, liếc hắn một cái, ít nhiều cũng thu liễm lại kích động nơi đáy mắt, "Cậu yên tâm, tôi tự biết." Dù sao hắn cũng là Nam Thừa Phong, năng lực tự chủ khống chế không phải trưng cho vui, huống chi còn là người hắn để ý như vậy, vắt kiệt óc cũng sẽ để em ấy sống thoải mái hạnh phúc nhất. "Cũng xa vời lắm đâu." Ninh Tước nhún vai, hắn tin tưởng Nam Thừa Phong nhất định hiểu rõ Lục Chỉ hơn hắn, biết cách nào tốt nhất để theo đuổi cậu. Lúc hai người quay về, bước chân Nam Thừa Phong rõ ràng là gấp không chờ nổi. Vừa đi vào phòng riêng, Ninh Tước chớp mắt nhăn mày, sắc mặt Nam Thừa Phong nháy mắt đen thui thùi lùi. Cửu gia đang ôm mặt Lục Chỉ nhìn chằm chằm cậu, tựa như muốn hôn xuống. Lục Chỉ chớp chớp cặp mắt to, cười tủm tỉm nhìn Cửu gia, còn nâng cằm lên, một bộ để tiện cho hắn hôn. Bầu không khí nhất thời đông cứng, y chang hiện trường bắt gian tại trận, sắc mặt Nam Thừa Phong đã đen nay còn đen hơn, nhanh chân đi qua. Ninh Tước cảm nhận được sát khí sôi trào thiêu đốt bao quanh hắn, khí tức trên người Nam Thừa Phong tựa như bảo đao ra khỏi vỏ, giây tiếp theo sẽ chém thẳng qua. Ninh Tước cả kinh, chạy nhanh tới ngăn hắn lại. "Bình tĩnh, bình tĩnh!" Động tĩnh của hai người làm Lục Chỉ và Cửu gia chú ý, bọn họ lập tức quay mặt qua, bốn mắt ngây thơ nhìn hai người, đồng thời lộ ra biểu tình "Hai người đang làm trò gì vậy." Ninh Tước nói nhỏ bên tai Nam Thừa Phong, ngữ khí lại nghiêm túc mười phần, "Đừng động thủ, tôi sẽ đau lòng đó." Nam Thừa Phong chau mày, xoay mặt nhìn Ninh Tước. Quen biết nhiều năm như vậy, bọn họ rất hiểu ý nhau, Ninh Tước hơi cong miệng, gật gật đầu. Nam Thừa Phong nhìn sang Cửu gia, "Vậy quản hắn cho tốt đi." Nể mặt Ninh Tước, hắn thu lại sát khí. "Tôi cũng muốn vậy mà." Ninh Tước nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ lại thể hiện thích thú rõ ràng. "Hai anh đang làm gì vậy?" Lục Chỉ mềm mụp mở miệng, đôi mắt to dính chặt lên bàn tay đặt trên ngực Nam Thừa Phong của Ninh Tước, còn ôm chặt cánh tay của hắn nữa. Ánh mắt kia thoạt nhìn trong suốt ngây thơ, nhưng lại giống như sợi tơ không thể cắt đứt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt gắt gao quấn quanh đối phương, mãi đến khi đối phương chịu không nổi phải buông tay mới thôi. Ninh Tước hít một hơi thật sâu lập tức rút tay về, nhìn Nam Thừa Phong nhíu mày, tức giận quăng một câu, "Một cặp bình dấm chua." Hắn đúng là ngu, thế mà còn có tâm tư đi lo giúp bọn họ, một đôi bạch nhãn lang, Ninh Tước nghẹn uất. Khoé miệng Nam Thừa Phong hơi cong lên, giấu không được vẻ đắc ý, nói một câu làm Ninh Tước thiếu chút nữa bùng nổ, "Hâm mộ không?" Ninh Tước hít sâu, dùng ngón tay chọt chọt hắn, dùng ánh mắt lên án hắn: Cậu đúng là vô lương tâm. Nam Thừa Phong giấu đi ý cười, đi đến ngồi xuống sô pha đối diện Lục Chỉ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến nỗi Lục Chỉ phải dời mắt đi, cậu cảm thấy mặt như biến thành chảo lửa vì bị hắn nhìn chằm chằm. "Hai người vừa mới làm gì vậy?" Nam Thừa Phong hỏi, sợ làm Lục Chỉ sợ nên hắn cố ý nói thật bình tĩnh, kỳ thật trong lòng lại vô cùng lo lắng. "Liên quan gì đến ngươi." Cửu gia hừ lạnh một tiếng, không cho hắn sắc mặt tốt, còn ra vẻ hắn vừa quấy rầy chuyện tốt của mình. Ánh mắt Nam Thừa Phong lạnh tanh, không để ý hắn, chỉ nhìn chằm chằm Lục Chỉ, hắn chỉ nguyện ý cĩng chỉ thích nghe một mình Lục Chỉ nói chuyện. "Tôi vừa mới..." Lục Chỉ ngại ngùng không dám nói, vẻ mặt đầy xấu hổ. "Làm sao vậy?" Nam Thừa Phong cẩn thận đánh giá cậu, thấy mắt cậu đỏ lên, khẩn trương không thôi, "Mắt em sao lại đỏ thế này?" Thấy hắn lo lắng, đáy lòng Lục Chỉ bỗng dâng lên một cảm giác không tên, theo bản năng trả lời, "Tôi mới vừa bốc ăn, tay bị dính cay, lại không để ý lỡ dụi lên mắt." "Cửu gia muốn giúp tôi nhìn xem có bị nặng không, còn chưa xem kỹ thì hai anh quay lại." Lục Chỉ nói, bản thân cũng không phát hiện, giọng cậu nói còn mềm hơn thường ngày, lộ ra chút ý làm nũng. Cậu không hiểu vì sao, vừa nãy lúc Cửu gia khẩn trương lo lắng, cậu còn thật rộng rãi ngược lại trấn an Cửu gia rằng mình không sao, sợ hắn lo lắng quá. Nhưng hiện giờ thấy Nam Thừa Phong lo lắng như vậy, cậu thế nhưng chỉ muốn ngước mặt qua, uỷ uỷ khuất khuất nói cho hắn biết mắt cậu đau lắm, đau chảy cả nước mắt, muốn nghe hắn dỗ mới thấy đỡ hơn. Lục Chỉ thầm hít sâu một hơi, mím môi, mình bị sao vậy nè, sao lại muốn làm nũng với Nam Thừa Phong vậy. Không được, nam tử hán đại trượng phu, không được nghĩ như vậy, cậu sao lại ỷ vào Nam Thừa Phong thế chứ? Vậy sao được, cậu còn phải về nhà nữa, quá ỷ lại vào hắn, sau này làm sao rời đi được. Không được, tuyệt đối không được, Lục Chỉ thầm dặn lòng, cậu phải tự lập, không thể ỷ lại hắn, phải tự lập, phải tự lập. "Để tôi nhìn xem." Lục Chỉ còn đang lơ mơ suy nghĩ, Nam Thừa Phong đã đứng dậy đi lại ôm mặt cậu, ghé lại thật gần kiểm tra mắt cho cậu. Nóng nóng nóng! Lục Chỉ cảm giác được hơi thở của Nam Thừa Phong, bị kinh ngạc đến không dám hô hấp, chỉ cảm thấy mặt nóng quá xá nóng, tim đập quá xá nhanh, đôi mắt đỏ hồng chỉ có thể rũ xuống, cơ bản không dám nhìn Nam Thừa Phong một phút giây nào, cũng không biết vì sao lại không dám nhìn. Từ lúc mới quen biết cậu đã cảm thấy Nam Thừa Phong đặc biệt đẹp trai, siêu cấp đẹp trai, hiện giờ lại càng thấy đẹp trai hơn, nhìn nhiều một cái cũng đủ làm tim cậu đập không ngừng nghỉ. "Có hơi đỏ." Nam Thừa Phong kiểm tra cẩn thận, bốn mắt nhìn nhau trong gang tấc. Cửu gia hít một hơi, tức giận nói, "Này, xem mắt thôi mà, có cần sát dữ vậy không?" Nam Thừa Phong không để ý hắn, Ninh Tước hơi cong miệng, "Em hâm mộ à? Tôi cũng giúp em kiểm tra mắt nhé?" Cửu gia tà tà liếc hắn một cái, "Mắt ta không bị gì thì xem cái khỉ gì, xàm xàm quá vậy, hỏi ngươi sao?" Ninh Tước sờ cằm, "Đúng vậy, cũng không biết vì sao, tôi cứ thích xàm xàm với em vậy đó." Cửu gia hừ lạnh một tiếng, không hề để ý hắn, đỡ phải càng để bụng hắn lại càng làm hăng. Hắn xem như hiểu rồi, niềm vui của hắn là làm Nam Thừa Phong khó chịu, mà anh em của tên đó lại muốn báo thù đây mà, cố ý làm mình khó chịu chứ gì. Được được, vậy xem ai làm ai khó chịu hơn. Phương diện này thì đừng hòng hắn thua nhé. Cửu gia hừ hừ nghĩ, bỗng nhiên điên thoại vang lên. Cửu gia nhìn tên người gọi, trừng mắt nhìn Lục Chỉ đang gần sát rạt Nam Thừa Phong, cầm di dộng đi ra ngoài. Ninh Tước nhìn Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, có cảm giác bị thồn cẩu lương, bèn cười cười, không quấy rầy thế giới hai người nữa, miễn cho bị mù mắt, cũng đi ra ngoài. "Chỉ Chỉ, mắt em vẫn còn đỏ, tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé?" Nam Thừa Phong không yên tâm, đôi mắt to xinh đẹp như vậy, bị thương một chút cũng khiến hắn đau lòng không thôi. "Không cần đâu, tôi thấy đỡ hơn rồi." Lục Chỉ vội vàng nói, âm thanh cũng không lớn, giống như lí nhí phát ra từ khoang mũi, lộ ra vẻ làm nũng. Nam Thừa Phong cảm thấy tim sắp chịu không nổi nữa rồi, nhưng thật sự vẫn còn lo mắt cậu không thoái mái, liền cau mày nói, "Vẫn nên đi kiểm tra thôi." "Không cần đâu, anh đừng lo lắng quá." Mặt Lục Chỉ đỏ bừng, tim đập binh binh, định đưa tay đẩy tay Nam Thừa Phong, ai ngờ mới đụng hắn một cái, cảm nhận được hơi thở cường thế của hắn bao vây, tim lại càng đập như trống dồn. "Chỉ Chỉ, em làm sao vậy?" Nam Thừa Phong thấy mặt cậu đỏ như lửa, liền sờ trán cậu. "Không có gì, không có gì." Lục Chỉ lấy hết can đảm đẩy tay hắn ra, cúi đầu không dám nhìn hắn. Nam Thừa Phong khựng lại, thả tay xuống, cẩn thận hỏi, "Chỉ Chỉ, có phải em không thích tôi chạm vào em, có phải em...!có chút chán ghét..." Hắn nuốt lại chữ "tôi" cuối cùng, tựa như nói ra chẳng khác nào đòi mạng hắn. Lục Chỉ cảm nhận được ngữ khí của Nam Thừa Phong có vẻ đè nén, cố ý không để lộ cảm xúc bi thương của hắn, tựa như sợ mình khó xử, thì lập tức mềm lòng. "Không có, không có, tôi sao lại chán ghét anh được, chỉ là......" Lục Chỉ nhanh chóng xua tay phủ nhận. Lục Chỉ nói không rõ, vừa nói vừa thẹn thùng, Nam Thừa Phong sợ chọc cậu giận, có dấu hiệu tốt là phải biết điểm dừng, vội cười nói, "Vậy thì tốt rồi, Chỉ Chỉ không chán ghét tôi là được rồi." "Đương nhiên là không." Lục Chỉ cúi đầu nghiêm túc nói. Nếu lúc này cậu ngẩng đầu sẽ phát hiện cơ bản Nam Thừa Phong không có chút cảm xúc bi thương nào, khoé mắt hắn chỉ có ngập tràn ý cười hạnh phúc. Nam Thừa Phong thương lượng với Lục Chỉ nửa ngày, nhìn như là rối rắm không biết có nên đi kiểm tra mắt hay không, kỳ thật cả hai đều chỉ đang cù cưa cù nhằn mà thôi. Bên cửa sổ cách đó xa xa, Cửu gia bóp trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nghe điện thoại. "Cục cưng à, con thật không định gặp à." Nghe Tiêu lão gia tử tận tình khuyên bảo trong điện thoại, Cửu gia nhíu mày, "Không gặp là không gặp, ba đừng có nói lại chuyện này nữa." "Nhưng mà......" "Ba, con có việc vội, con tắt máy trước nhé, ba phải lo chăm sóc bản thân cho tốt đó, con trai hiếu thuận của người mấy hôm nữa sẽ qua thăm người." "Uy uy uy ——" Tiêu lão gia tử bên kia còn chưa nói xong, Cửu gia đã ngắt điện thoại. Ánh mắt hắn trầm trầm, nghĩ đến Tiêu lão gia tử lại bất đắc dĩ lắc đầu, để tránh Lục Chỉ bị Nam Thừa Phong ăn đậu hủ quá nhiều, để gìn giữ thuộc tính cha già, hắn sốt ruột muốn quay lại bên cạnh Lục Chỉ. Hắn vừa quay người, đột nhiên nhăn mày, nhìn một thân ảnh cao lớn đứng sau hắn, ánh mắt thâm thuý lại âm trầm, không biết đã đứng đó nhìn chằm chằm hắn từ bao giờ. Hắn thế nhưng một chút cũng không cảm nhận được có người đứng gần mình đến như vậy. Cửu gia không phải người thường, tình huống như vậy chưa bao giờ xảy ra, hắn hơi híp mắt, "Rốt cuộc ngươi có thân phận gì?".