Ninh Tước thấy người hùng hổ đi tới, tay ôm mèo cũng hơi run run. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ người đã thấy đối phương phóng thẳng đến trước mặt hắn. "Ngươi chính là bạn của Nam Thừa Phong?" (Gừa: Xưng hô khúc này hơi bí à nha. "Mày" thì thô lỗ quá OCC, "Anh" thì lại lịch sự quá. Mn có đề nghị gì ko ạ? Ét ô ét!) Tuy người trước mặt không cao bằng mình, chênh lệch cũng không bao nhiêu, nhưng khí thế hắn rất mạnh, mạnh đến nỗi cưỡng chế người khác bỏ qua xung quanh, chỉ chú ý một mình hắn, Ninh Tước không ngờ cũng bị hắn chấn nhiếp một lúc. Cửu gia cao ngạo liếc hắn một cái, cằm hơi nhếch lên, biểu tình lạnh nhạt lộ ra vẻ vô cùng không vui. Ninh Tước nhìn chằm chằm mặt hắn, cảm giác đầu tiên chính là đẹp, đẹp đến chấn động tâm hồn. Vốn bé dễ thương đã đẹp ngoài tưởng tượng của hắn nhưng dù sao cậu cũng thuộc loại hình dễ thương, tuy rằng rất kinh diễm nhưng không đủ làm hắn động tâm. Nhưng người trước mắt này, xinh đẹp diễm lệ, hấp dẫn nhất chính là khí thế cao ngạo phát ra từ tận xương tuỷ, coi tất cả chỉ là rơm rạ. Ninh Tước từ từ nhướng mày, ánh mắt từ khiếp sợ ban đầu cũng chầm chậm thay đổi, biến thành hứng thú nồng đậm. "Rốt cuộc ngươi có phải hay không?" Cửu gia thấy hắn không trả lời, ánh mắt càng cao ngạo lạnh lùng hơn, hỏi lại lần nữa. Cửu gia cúi đầu nhìn mèo trong ngực hắn, giựt ôm lại, trừng mắt liếc bé mèo một cái, bé mèo bị trừng lập tức vui đầu vào ngực hắn, hắn lại ngẩng đầu lên trừng Ninh Tước một cái, "Ai cho ngươi ôm mèo của ta." Dám ôm mèo của hắn? Ngoại trừ Chỉ Chỉ, còn chưa có người đủ tiêu chuẩn được ôm mèo của hắn. Hắn là Cửu gia, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nói đạo lý. Ninh Tước hít sâu một hơi, ấy chà, tính tình còn rất khó chiều nha. Lỗ tai hắn hơi nóng lên, đây là lần đầu tiên có người đối xử hắn không theo lẽ thường, không có đạo lý như vậy. Lúc Lục Chỉ chạy tới đã thấy Ninh Tước đang nhìn chằm chằm Cửu gia không chớp mắt, đôi mắt phượng mê người ẩn chứa cảm xúc khó lường. Cậu chớp chớp mắt, sao cảm thấy Ninh Tước có hơi quái quái nhỉ? Cửu gia xoay người, ôm mèo nhìn Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, là người này sao?" "Không phải." Lục Chỉ nhanh chóng xua tay, miễn cho Cửu gia thật sự ném Ninh Tước thẳng từ trên lầu xuống. Bất quá, cậu nhìn Cửu gia và Ninh Tước, dáng người bọn họ không khác nhau lắm, Ninh Tước còn cao hơn một chút, nếu thật sự đánh nhau chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu nhỉ? "Hắn không phải bạn của Nam Thừa Phong?" Cửu gia nghi ngờ nhìn Ninh Tước. "Là bạn." Lục Chỉ gật gật đầu. "Vậy chính là bây." Khí thế của Cửu gia lại lần nữa bốc cháy lên, nhìn chằm chằm Ninh Tước nói, "Là ngươi nói bậy với Chỉ Chỉ, xúi ẻm rời xa ta?" "Không phải, không phải." Lục Chỉ nhanh chóng lắc đầu, lôi kéo Ninh Tước, "Xin lỗi, là tôi nói không rõ." Cửu gia nhíu mày, còn chưa mở miệng, Ninh Tước rất có tự giác gật đầu: "Là tôi nói." Ánh mắt Cửu gia sắc bén, "Quả nhiên là ngươi." Ninh Tước nở cười khó lường, "Tôi làm vậy không phải vì Nam Thừa Phong, là vì em." "Nói cái quái gì vậy? Ta quen ngươi bao giờ?" Cửu gia từ chối đớp cục thính này. Lục Chỉ một tay gãi cằm, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, cậu cảm thấy ngữ khí của Ninh Tước có hơi...!có cảm giác dụ hoặc khó diễn tả, bình thường hắn cũng chưa bao giờ nói chuyện với cậu và Nam Thừa Phong bằng loại ngữ khí này. "Đều là người có tình cảm, cho dù không quen cũng sẽ đồng cảm như bản thân trải qua vậy." Ninh Tước nhìn sâu vào mắt Cửu gia nói. "Tình cảm? Ta nhìn thế nào cũng không thấy ngươi giống người có tình cảm." Cửu gia lạnh lùng nói. Đôi mắt phượng nhướng lên, "Ui da, bị em nhìn ra rồi? Mới vừa gặp đã tâm đầu ý hợp vậy à?" "Đừng mơ nữa, ai tâm đầu ý hợp với ngươi." Cửu gia trừng hắn. "Ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng dài tay tới quản chuyện ta với Chỉ Chỉ nữa." Cửu gia nói xong kéo Lục Chỉ rời đi. Ninh Tước nhìn bóng người hắn, thì ra hắn chính là Cửu gia? Hắn còn tưởng Cửu gia là Nam Thừa Phong thứ hai, không nghĩ tới thế mà lại là kiểu người vừa kiêu ngạo vừa thú vị thế này. Được nha. Ninh Tước cười cười, đi theo sau bọn họ. Sau khi quay lại phòng nghỉ, Cửu gia kéo Lục Chỉ ngồi bên cạnh hắn, rối rắm một hồi, lấy hết can đảm rất nghiêm túc mở miệng, nói ra những lời trong lòng. "Anh vẫn luôn không dám thổ lộ với em, chính là sợ nghe phải lời từ chối từ em." Cửu gia rũ mắt, "Chỉ Chỉ, anh không yêu cầu em gì khác, nhưng anh không muốn rời xa em." "Tôi cũng..." Lục Chỉ còn chưa nói xong mấy chữ, "không muốn rời ra anh", cửa bỗng nhiên mở ra, Ninh Tước đi đến. Cửu gia vừa nhìn thấy hắn liền trầm mặt, "Ngươi tới đây làm gì?" Ninh Tước không chút tức giận, khoé miệng khẽ cong, nhìn Lục Chỉ. "Ninh Tước hôm nay cố ý đi cùng tôi đi quay chương trình." Lục Chỉ nhanh chóng nói, bọn họ đụng mặt nhưng chưa ra tay, điều này làm Lục Chỉ vừa khó hiểu vừa lo lắng. Đương nhiên, tuy rằng Ninh Tước rất tốt, nhưng bản năng cậu vẫn nghiêng về phía Cửu gia, dù sao cũng là bạn tốt mà. "Cửu gia, hai cậu nói chuyện đi, tôi không quấy rầy hai người nữa." Ninh Tước gọi một tiếng Cửu gia làm Lục Chỉ nổi cả da gà, ngạc nhiên ngước nhìn hắn. "Ngươi ở đây có khác gì cây cột, ai cần ngươi tránh đi." Cửu gia tức giận trừng hắn. "Các cậu nói qua nói lại, còn không phải vẫn muốn làm bạn bè, không muốn tách ra sao." Ninh Tước nhún vai, "Vậy thì đừng rời đi là được." "Không cần ngươi lắm miệng." Cửu gia mím môi, ném cho hắn ánh mắt xem thường, "Ai nói làm bạn bè, ta muốn làm bạn trai." Lục Chỉ lại khẩn trương, Cửu gia vội dỗ cậu, "Không phải, không phải, Chỉ Chỉ đừng sợ, tuy rằng anh......" Hắn mím môi, hai chữ "Thích em" trước sau vẫn không nói được thành lời, hắn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. "Nhưng với anh mà nói, điều càng quan trọng hơn đó là được ở bên cạnh em, không gì quan trọng bằng." Lục Chỉ cảm động, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Cửu gia, Cửu gia lập tức bị bộ dáng đáng yêu của cậu chia cấu xé năm xẻ bảy bèn ôm ngực. "Quả nhiên anh vẫn không muốn từ bỏ Chỉ Chỉ dễ dàng như vậy." "Vậy em phải cố gắng hết sức nhé, anh em tôi rất mạnh đấy." Ninh Tước cười nói, vừa rồi đối xử với hắn còn hùng hổ như thế, hiện giờ đối xử với Lục Chỉ vừa cao lãnh lại vừa mềm dịu, tương phản như đỉnh núi Everest với rãnh biển Mariana. "Anh em ngươi? Nam Thừa Phong?" Cửu gia hừ lạnh một tiếng, "Tâm cơ sâu như vậy, ta mới không muốn Chỉ Chỉ ở bên cạnh hắn." "Nhưng cậu ấy ôn nhu mà." Ninh Tước nói. "Hắn ôn nhu? Hắn ôn nhu với ngươi sao?" Cửu gia giữ vững vẻ mặt "Ta mất não mới đi tin ngươi." Ninh Tước hít sâu một hơi, vấn đề này thật đúng là nhắm thẳng hồng tâm nã cái bụp. "Cậu ấy cũng chẳng hẹn hò với tôi, chỉ cần ôn nhu với người mình thích là đủ rồi." Ninh Tước cười, nghiêng người sang phía Cửu gia, "Tôi cũng rất ôn nhu với người tôi thích." "Ai thèm quản ngươi." Cửu gia lạnh lùng tà tà liếc hắn một cái, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hít sâu một hơi, nhìn Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, em biết rồi à?" "Hả?" Lục Chỉ phản ứng chưa kịp. "Chuyện Nam Thừa Phong thích em." Cửu gia cực kỳ bất mãn khi nói ra những chữ này. Lục Chỉ đỏ mặt, cúi đầu. Cửu gia thấy phản ứng của cậu, lập tức hít một ngụm khí lạnh, môi run run, "Xong đời rồi." Hắn khẩn trương nhìn Lục Chỉ, "Em và hắn không phải đã xác định quan hệ rồi đấy chứ." Mặt Lục Chỉ lại càng đỏ, dời mắt đi, "Anh đang nói cái gì vậy, chúng tôi là bạn bè mà." "May, vậy còn được." Cửu gia vẫn cảm thấy hơi sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhỏ tiếng nói thầm, "Mình vẫn còn cơ hội." "Em còn chưa từ bỏ ý định à." Ninh Tước bật cười. Hắn lần đầu tiên thấy người bị từ chối lại đi phản ứng như này, phản ứng kỳ lạ kiểu vậy đúng là khó hiểu, nói hắn không khổ sở cũng không phải, nhưng hắn vẫn muốn kiên trì đi tiếp. Đúng là một người thú vị. "Liên quan gì đến ngươi?" Cửu gia vẫn không có chút hảo cảm nào với Ninh Tước. "Sách, không liên quan đến tôi, nhưng liên quan đến bạn bè tôi mà." Ninh Tước cười nói, "Vậy không phải thành chuyện của tôi sao?" "Biến." Cửu gia mặc kệ hắn, người này thật phiền, mình nói cái gì hắn cũng phải đáp lại một câu mới chịu, cố ý đối nghịch với mình sao? Phải cẩn thận mới được, Cửu gia hắn trước nay đều có thù tất báo. Thịch thịch thịch, tiếng gõ cửa vang lên, đánh gãy không khí giương cung bạt kiếm trong phòng. Cô nhân viên nhút nhát sợ sệt mở cửa bước vào, "Đại sư, ngài nghỉ ngơi đủ rồi sao? Đến giờ quay rồi ạ." "Được." Lục Chỉ đứng lên, không yên tâm nhìn hai người, "Tôi đi quay đã, hai anh đừng cãi nhau nhé." "Hừ." Cửu gia trừng mắt nhìn Ninh Tước, xoay mặt cười tủm tỉm với Lục Chỉ, "Anh đi qua chung với em." Ninh Tước cười, "Tôi cũng đi." "Ngươi đi chung làm gì?" Cửu gia không khách khí nói. "Tôi là trợ lý của bé dễ thương mà." Hắn còn chớp chớp mắt mấy cái với Cửu gia. Cửu gia liếc hắn trắng mắt, đi đến bên Lục Chỉ nói. "Mí mắt người này có phải bị rút gân không, tự nhiên không có gì lại cứ liếc mắt đưa tình lung tung? Chỉ Chỉ em phải cẩn thận á, loại hồ ly này là khó đối phó nhất? Ăn đứt tên sói xám Nam Thừa Phong á." Lục Chỉ giật giật môi, chỉ chỉ mình, "Tôi?" "Anh có phải hiểu lầm gì không thế?" Lục Chỉ bất đắc dĩ, Ninh Tước nếu có liếc mắt đưa tình cũng là đưa tình với Cửu gia mới đúng. "Không có hiểu lầm, cái loại hoa hoa công tử này anh gặp nhiều rồi, cặp mắt kia quyến rũ như vậy, vừa thấy đã biết không đứng đắn, cách xa hắn một chút nhé." Cửu gia dặn dò. Ninh Tước đứng phía sau nghe được Cửu gia lén nói xấu hắn rõ ràng rành mạch, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đây cũng là cố ý chắc luôn. Nhưng mà, hắn thích. Tác giả có lời muốn nói: Có một loại địch ý gọi là duyên trời định. 8 giờ gặp nhé ~.