"Cửu gia?" Ninh Tước nhướng mày nhìn Lục Chỉ, "Hắn ta đối với cưng thật tốt nha, ngày đầu tiên cưng quay chương trình mà đã lo tới thăm ban rồi." Bất quá, hắn cũng hiểu, nếu không phải Nam Thừa Phong thật sự có chuyện không thể bỏ được, phỏng chừng người đứng thế chỗ hắn từ đầu đến giờ đã là người anh em đó của hắn rồi. Cô nhân viên đang chờ Lục Chỉ trả lời, thấy Lục Chỉ cúi mặt giống như có vẻ buồn rầu, liền khẩn trương, một câu cũng không dám nói. "Anh ấy đâu?" Sau một lúc lâu, Lục Chỉ hít một hơi sâu, giống như đã quyết tâm rất lớn, đứng lên nhìn cô nhân viên. "Tôi đã mời Cửu gia đến phòng nghỉ của ngài." Cô gái nhanh chóng trả lời. "Được, cảm ơn cô." Lục Chỉ gật đầu với cô, chuẩn bị đi ra ngoài, Ninh Tước kéo cậu lại, "Muốn đi nói rõ ràng à?" Lục Chỉ nhún vai, "Anh đã nhìn ra, không phải sao." Ninh Tước nói đúng, nếu cậu thật sự thích Cửu gia, nên sớm nói chuyện rõ ràng với anh ấy, tránh để càng lâu tổn thương càng lớn. "Tôi đi chung với cậu nhé?" Ninh Tước không trêu chọc cậu nữa, nghiêm túc nói, "Dù sao hắn ta cũng là bạn tốt của cậu." Hắn biết chuyện này đối với Lục Chỉ thật sự không dễ dàng, chỉ đơn giản từ chối là chuyện nhỏ, nhưng muốn giữ gìn tình cảm lại là chuyện rất gian nan. "Không sao." Lục Chỉ cười cười, "Tôi tự giải quyết được." Thấy cậu kiên trì, Ninh Tước cũng không nói gì thêm, "Được, cố lên." Lục Chỉ đi vào phòng nghỉ, nghĩ đến sắp tới nên nói những gì, hít một hơi thật sâu. Cậu gật đầu với cô nhân viên, đặt tay lên tay nắm, đẩy cửa đi vào. Cửu gia đang ngồi trên sô pha nhìn trang trí trong phòng, hừ trái hừ phải, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt. "Nam Thừa Phong đúng là lắm trò." Hắn nghe thấy tiếng cửa mở, vừa nhìn thấy Lục Chỉ đi vào lập tức thay đổi sắc mặt, trong lòng muôn hoa đua nở, cười đến tươi đẹp xán lạn. Lục Chỉ thấy hắn như vậy, mím môi, trong lòng càng thêm rối rắm. "Chỉ Chỉ." Cửu gia đi đến trước mặt cậu, vui vẻ giữ chặt tay cậu. "Hôm nay em quay chương trình, vốn dĩ anh muốn đến với em từ sớm cơ, nhưng có một số việc trì hoãn. Em quay chương trình thế nào? Có vất vả không? Anh mang đến cho em nhiều đồ ăn lắm, em nếu mệt thì cứ lấy ăn nhé." Lục Chỉ nhìn ngăn tủ đầy đồ ăn vặt, đồ ăn của Nam Thừa Phong bị đẩy vào sâu trong ngăn tủ, toàn bộ nhường chỗ cho đồ ăn vặt Cửu gia mang đến. Lục Chỉ nhíu nhíu mày, thở dài, "Sao lại tốt với tôi như vậy." "Em nói vớ vẩn gì vậy, anh không tốt với em thì tốt với ai." Cửu gia cười nói, xoa xoa tóc cậu. "Tôi..." Lỗ tai cậu đỏ rực, không nói hết câu, đành dùng tiếng cười che giấu. Lục Chỉ trầm mặc gục đầu xuống. Cửu gia rốt cuộc nhìn ra cậu có gì không đúng, "Làm sao vậy Chỉ Chỉ? Quay chương trình không vui sao?" Cửu gia khẩn trương, "Vậy không quay nữa, chúng ta về nhà đi, không quay nữa." Hắn nói xong liền muốn kéo Lục Chỉ rời đi, cân nhắc có nên hỏi thăm tình huống trường quay cụ thể, xem ai dám làm Chỉ Chỉ của hắn không vui, hắn sẽ khiến đối phương đừng mơ vui vẻ nữa. "Không phải, không có." Lục Chỉ vội vàng nói. Cậu nắm tay Cửu gia ngăn lại, "Tôi có lời muốn nói với anh." Sắc mặt Cửu gia đứng hình đông đá, "Chỉ Chỉ, làm sao vậy." Hắn ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn chằm chằm Lục Chỉ, "Anh bỗng có dự cảm không lành." "Thật xin lỗi." Lục Chỉ rối rắm không thôi, "Kỳ thật tôi nên sớm nói những lời này với anh, nhưng tôi vẫn luôn không dám, sợ làm tổn thương anh." Vẻ mặt Cửu gia đầy khiếp sợ, "Chỉ Chỉ, em muốn..." Lục Chỉ nghiêm túc nói, "Chúng ta không thể......" Cậu muốn nói "Chúng ta không thể trở thành quan hệ người yêu, nhưng tôi luôn xem anh là bạn tốt nhất, chúng ta vẫn làm bạn tốt, có được không." Kết quả cậu chưa dứt lời đã bị Cửu gia kích động cắt ngang: "Chỉ Chỉ, em muốn đuổi anh đi sao? Chẳng lẽ anh không được gặp em nữa sao!" "Hả?" Lục Chỉ nhất thời không phản ứng kịp, cậu cũng chưa từng nói những lời đó mà? "Anh chỉ muốn ở cùng em, mỗi ngày nhìn thấy em, vậy cũng không được sao?" Cửu gia gấp đến độ nói năng lộn xộn. "Hả?" Lục Chỉ ngơ ngốc chớp chớp mắt, phản ứng này cậu thật sự không nghĩ tới. "Anh biết Chỉ Chỉ không thích anh, tuy rằng anh thích em nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, anh chỉ muốn trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong lòng em, có thể ở cạnh em cả đời." "Hả?" Lục Chỉ không nghĩ tới Cửu gia đã sớm hiểu rõ, còn rất vui vẻ, "Vậy..." Mấy chữ "Thật tốt, tôi cũng muốn làm bạn với anh cả đời" còn chưa nói xong, lại nghe Cửu gia nói: "Chỉ Chỉ, em cũng đối xử với Nam Thừa Phong như vậy sao?" Lần này Lục Chỉ lại trầm mặc, cúi đầu, rối rắm một lúc lâu không đáp lại. "A! Em em em, em không đối xử với Nam Thừa Phong như vậy sao!" Cửu gia cắn cắn môi, khó chịu hừ một tiếng. "Không có mà." Lục Chỉ nói ra ba chữ này đầy vẻ không tự tin, "Mặc kệ chuyện của hắn, tôi đang nói chuyện chúng ta, quả thật tôi nên nói chuyện rõ ràng với anh từ sớm, nếu không sẽ rất không công bằng với anh." "Anh mặc kệ, anh vẫn phải ở bên cạnh em." Cửu gia hừ hừ. Không đợi Lục Chỉ mở miệng, Cửu gia hơi híp mắt lẩm bẩm, "Nhất định có người nói gì đó với em đúng không? Có kẻ dám châm ngòi quan hệ của chúng ta!" "Hả?" Lục Chỉ nhảy số không kịp với hắn. "Nhìn biểu tình của em xem, chắc chắn là thế rồi, là ai? Nam Thừa Phong? Nhất định là hắn." Cửu gia tức giận hừ hừ. "Không phải mà." Lục Chỉ rốt cuộc cũng phản ứng lại, "Không phải anh ấy." "Vậy là ai? Nhất định là người bên cạnh hắn, vì giúp hắn nên mới nói như vậy." Hai mắt Cửu gia sáng bừng. "Hả?" Lục Chỉ không biết sao hắn lại tưởng tượng đến mức này, mạch não của Cửu gia đôi khi cũng thật quá khó hiểu. "Hắn nhất định ở gần đây." Giờ khác này Cửu gia như bị Conan nhập, không đợi Lục Chỉ phản ứng lại, hắn đã mở cửa đi ra ngoài. "Hả?" Lục Chỉ còn chưa kịp ngăn cản, Cửu gia đã sồng sộc hỏi cô nhân viên: "Hôm nay ai đi cùng Chỉ Chỉ tới trường quay." Cô gái thấy hắn hùng hùng hổ hổ thì bị doạ sợ, lui ra sau một bước, chỉ chỉ sang bên hành lang. Ánh mắt Cửu gia chợt sắc như dao cạo, nhắm chuẩn xông thẳng qua hành lang bên kia. Cùng lúc đó. Ninh Tước không yên tâm Lục Chỉ nên vẫn đi theo qua, hắn đứng trên hành lang, đứng từ xa nhìn về hướng phòng nghỉ. "A, cái loại chuyện tình cảm này thật đúng là phiền phức." Ninh Tước lắc lắc đầu, cho nên hắn vẫn luôn lướt đi như một cơn gió không dính một cánh hoa, hắn cực kỳ sợ dính phải loại phiền toái này. "Đời này ai cũng đừng hòng dụ ông lọt bẫy tình yêu." Ninh Tước nói kiểu "sợ hãi", còn chưa dứt lời bỗng nhiên nghe thấy. "Miêu ~" Một tiếng mèo kêu. Ninh Tước nhướng mày, trăm hoa đua nở, xoay người, cúi đầu thì thấy một con mèo Ba Tư lông dài bụ bẫm trắng muốt, lập tức đưa hai tay đầu hàng. "Mèo ở đâu ra thế này." Ninh Tước lập tức ngồi xổm xuống, ôm mèo vào ngực, "Oa, mèo này nặng thật." Bé mèo dường như rất không hài lòng với lời của hắn, dùng cái đuôi đánh cái "Bang" vào mặt hắn. "Ha ha." Ninh Tước không chỉ không giận ngược lại còn vui vẻ hơn, ánh mắt cũng càng toả sáng lấp lánh. Bụng mèo mềm mỡ sờ quá xá sướng, Ninh Tước thoả mãn ôm mèo, "Sao cưng ở chỗ này thế? Cưng cũng đi quay phim à? Chưa thấy cưng bao giờ nha, chủ cưng là ai thế?" Ninh Tước quyết định đứng yên tại chỗ, miễn cho chủ nhân bé mèo đến lại tìm không có. Hắn ôm mèo đứng đợi trong chốc lát đã thấy cửa phòng nghỉ của Lục Chỉ đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh quay lưng về phía hắn, nhìn bóng lưng cũng cảm nhận được khí thế đằng đằng sát khí. Sau đó, người đó bỗng xoay lại, không đợi hắn phản ứng đã vọt thẳng lại đây. Ninh Tước hít một hơi, yên lặng suy nghĩ, giờ mình trốn còn kịp sao?.