Những thí sinh khác ngồi trong phòng nghe được tin Tiền Vận thông qua, ngoài mặt cười hì hì chúc mừng, nhưng là thật tình hay giả ý, không ai nhìn thấu. "Năng lực Tiền Vận quả thật không tồi, có thể thông qua cũng không phải chuyện ngoài ý muốn." Một thí sinh gật đầu. "Xem ra giám khảo thật dễ bị lừa, đến cả Tiền Vận cũng qua được." Một người khác lại cười nhạo ra tiếng, khiến những người khác nhìn qua. "Xin hỏi anh là cao nhân phái nào?" Những người khác nghe hắn đánh giá vậy liền nhìn qua, ngữ khí khách khí, trong mắt lại có chút bất mãn. Vừa lúc này loa phát thanh vang lên, "Mời thí sinh thứ hai, Tôn Tuấn, Lộc Sơn phái." "Lộc Sơn phái?" Những thí sinh ở đó kinh ngạc mở to mắt, người Lộc Sơn phái, thảo nào phát ngôn cao ngạo như vậy! Lộc Sơn phái là một môn phái thần bí có địa vị cực cao trong giới phong thuỷ, lâu nay vẫn luôn ẩn cư, người bình thường rất khó có thể gặp được người phái này. Mọi người nhìn Tôn Tuấn, ánh mắt nhất thời sáng lên. "Đạo hữu nhất định có thể qua." Có người đã bắt đầu xu nịnh, rốt cuộc có thể quen biết người Lộc Sơn phái, so với quen biết người Hiệp hội Phong Thuỷ còn có mặt mũi hơn. "Hừ." Tôn Tuấn hơi cong miệng, vẫy vẫy tay, cao ngạo đi vào trường quay. Khi hắn bước vào trường quay nhìn sang Thương Chân Tử đầu tiên, lại nhìn sang Lục Chỉ, trong mắt hiện lên vẻ xem thường, khi thấy nữ MC, hai mắt lập tức sáng rỡ, cười với cô một cái. MC thấy bộ dạng hắn cao thâm khó đoán, tưởng là cao thủ, bắt đầu thông báo thông tin thí sinh, "Đây là thí sinh thứ hai, tên Tôn Tuấn, 36 tuổi, do Lộc Sơn phái đề cử." "Lộc Sơn phái?" Thương Chân Tử nghe vậy lập tức quan sát đánh giá Tôn Tuấn. MC nghe thấy sự kinh ngạc trong lời hắn, vội vàng hỏi, "Đại sư, làm sao vậy?" "Cô có thể không biết, Lộc Sơn phái tồn tại ngàn năm, có địa vị rất cao trong giới phong thuỷ." Thương Chân Tử cảm thán, "Không nghĩ tới hôm nay có thể được chân chính gặp mặt đệ tử Lộc Sơn phái." Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, "Cậu là người Lộc Sơn phái?" Tôn Tuấn gật đầu, không che giấu sự cao ngạo. Thương Chân Tử nhìn Lục Chỉ, suy nghĩ gì đó, "Đúng rồi, con nhớ rồi, ngài hẳn là có quen người Lộc Sơn phái." Lục Chỉ gật đầu, trợ lý của nhị sư huynh chính là đệ tử chân truyền của Lộc Sơn phái. Chỉ có chưởng môn Tiêu Dao Phái mới có thể nhận đệ tử, hơn nữa chỉ được nhận tối đa 5 đệ tử, yêu cầu hết sức tập trung nghiên cứu tu hành, những sự vụ khác trong môn phái cần phải có người phụ giúp hoàn thành. Cho nên ngàn năm trước, thị đồng của chưởng môn Tiêu Dao phái dưới sự hỗ trợ của Tiêu Dao phái sáng lập nên Lộc Sơn phái, chuyên phụ trách hỗ trợ giải quyết công việc cho Tiêu Dao phái, đồng thời thu nhận đệ tử học tập huyền học chính thống của Tiêu Dao phái, ai trong đó có thể mở Thiên Nhãn, sẽ được chưởng môn nhận làm đệ tử chân truyền. Đó là lai lịch và chức trách của Lộc Sơn phái. Nhưng Lộc Sơn phái tuy không quy ẩn hậu thế như Tiêu Dao phái, cũng tiếp xúc không ít với thế nhân, nhưng bởi vì phong cách hành sự điệu thấp thần bí, dù là những phú hào nổi tiếng vẫn có ít người từng được gặp qua người Lộc Sơn phái. Tôn Tuấn nghe thấy Thương Chân Tử nói liền biến sắc, người này thoạt nhìn chỉ là một tên thiếu niên diện mạo xinh đẹp, lông tóc chưa đủ mà có thể quen biết Lộc Sơn phái bọn họ? Nói cái khỉ gì vậy? "Xin hỏi giám khảo là môn phái nào, làm sao quen với Lộc Sơn phái chúng ta?" Sắc mặt Tôn Tuấn không vui, tựa như còn có chút tức giận. Lục Chỉ không đáp, chỉ chỉ căn phòng, MC giảng hoà, "Mời thí sinh chuẩn bị, chuẩn bị xong có thể bắt đầu thi đấu." Tôn Tuấn lạnh lùng liếc Lục Chỉ một cái, đi vào phòng thi, nhỏ giọng nói thầm: "Vì nâng giá trị bản thân mà dám tự nhận quen biết môn phái chúng ta, sao ta chưa từng nghe quá tên người này." Nhìn thì có vẻ như hắn lầm bầm làu bàu, kỳ thật lại cố ý để camera quay được, muốn ám chỉ Lục Chỉ là kẻ lừa đảo. Thương Chân Tử nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ chỉ lắc đầu không nói. Tôn Tuấn quét mắt nhìn bố cục trong phòng, đơn giản quá mức, đơn giản đến nỗi hắn không có hứng thú khiêu chiến, hắn đong đưa qua lại mấy nơi, xác định không đi nhầm phòng, toàn bộ quá trình tốn không quá 5 phút. "Thí sinh hoàn thành?" MC kinh ngạc, vừa rồi Tiền Vận được Thương Chân Tử khen đến như vậy mà phải tốn đến hơn 10 phút cơ. "Đúng vậy." Tôn Tuấn cực kỳ tự tin nói. Thương Chân Tử nhìn lướt qua căn phòng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. MC nhìn sang hai vị giám khảo, "Các vị có nhận xét gì?" Thương Chân Tử lắc đầu, "Ta không có lời gì để nói." Ninh Tước chú ý thấy Lục Chỉ không viết vẽ lên giấy nữa mà gửi đi mấy tin nhắn. "Không thông qua." Lục Chỉ nhàn nhạt nói. Tôn Tuấn lập tức trầm mặt, cười lạnh một tiếng, "Tôi đây muốn hỏi giám khảo nguyên nhân vì sao." Mới vừa rồi đám người kia thảo luận sôi nổi như vậy, đương nhiên hắn cũng nghe thấy, biết được giám khảo có chỗ dựa mới được ngồi đây tuyển chọn bọn họ, sớm đã cảm thấy khinh bỉ. Lúc này lại bị cậu ta đào thải, càng cảm thấy tức giận không nhịn được. "Không một chỗ đúng làm sao mà qua." Lục Chỉ thả điện thoại xuống, nhàn nhạt quét qua hắn. Thương Chân Tử cũng gật đầu, "Cậu nói cậu là người Lộc Sơn phái, nhưng nếu ta đoán không sai, kiến thức phong thuỷ của cậu chỉ là học lén, chỉ biết da lông." MC tuy rằng nhìn không ra nhưng cũng biết lời Lục Chỉ nói tuyệt đối chính xác. "Vậy xem ra vị thí sinh này chỉ có thể tiếc nuối rời đi." "Các người nói bậy, tôi chính là đệ tử chân truyền của Lộc Sơn phái." Tôn Tuấn khó chịu. "Sư phụ cậu là ai? Chưởng môn tên gì?" Lục Chỉ nhàn nhạt hỏi. Tôn Tuấn hừ lạnh một tiếng, "Bằng ngươi cũng xứng biết được tên huý của sư phụ ta sao?" Thương Chân Tử trừng mắt liếc hắn một cái, "Chưởng môn các ngươi tên là Bách Vân đi?" Tôn Tuấn đảo mắt, "Ngài quen biết chưởng môn?" "May mắn được gặp một lần." Thương Chân Tử nói. Tôn Tuấn cười cười, nghĩ thầm chỉ là gặp một lần, ở đây nói cái vẹo gì chứ. "Nếu ngài chỉ gặp qua chưởng môn một lần, sao có thể võ đoán là tôi học trộm." Thương Chân Tử nhíu mày, "Sai lầm cậu chồng chất, Lộc Sơn phái sao có thể có loại đệ tử như cậu." Tôn Tuấn cười ha ha một tiếng, "Vậy còn thỉnh ngài đưa đáp án chính xác ra." Thương Chân Tử nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ lắc đầu, "Anh hẳn biết đề này tuyệt đối không có đáp án chính xác." Tôn Tuấn hừ lạnh trong lòng, muốn loại bỏ hắn lại không đưa ra được nguyên nhân, còn tuỳ ý lấy cớ, thật buồn cười. "Cứ làm theo ý anh đi." Lục Chỉ nói với Thương Chân Tử. "Vậy được, con bêu xấu rồi." Thương Chân Tử gật đầu, đi lên chỉnh sửa lại bố cục trong phòng, thấp thỏm bất an nhìn về phía Lục Chỉ. Lục Chỉ mỉm cười gật đầu, "Rất tốt." Thương Chân Tử thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra, quay lại bàn giám khảo, "Ngài có chỉ điểm gì không ạ?" "Anh đã đủ tốt rồi, vấn đề của anh chưa bao giờ là những chuyện này, hẳn anh biết chứ nhỉ." Lục Chỉ nói. Thương Chân Tử gật đầu, hắn quả thật biết, khiếm khuyết của hắn chính là không thể tu thành Thiên Nhãn. "Đúng vậy." "Thứ tôi nói thẳng, tôi nhìn không ra thay đổi của giám khảo khác của tôi ở đâu, cùng lắm cũng chỉ thay đổi đôi chỗ trang trí, nhưng công hiệu những bày trí này đều như nhau." Tôn Tuấn tức giận nói. "Những bày trí này khác chỗ nào cần phải kết hợp với bát tự chủ nhà mới thấy được." Thương Chân Tử thấy hắn không chết tâm, vẫn chỉ điểm thêm hai câu. "Phong thuỷ vì sao lại cần bát tự chủ nhà." Tôn Tuấn theo bản năng mở miệng. Thương Chân Tử cũng không tiếp lời, giống như khi người lớn nói chuyện với trẻ em, sao có thể giải thích những vấn đề quá cao siêu phức tạp được. Lục Chỉ không thèm để ý, chỉ nói, "Cậu tên Tôn Tuấn đúng không, ta mới liên hệ với Bách Vân, 3 phút sau hắn sẽ cho đệ tử đến đây đón cậu." Tôn Tuấn nghe xong mặt liền trắng bệch. Lục Chỉ cái gì cũng không nói, xua xua tay bảo MC đổi người. Thương Chân Tử biết cậu làm vậy để giữ mặt mũi cho Lộc Sơn phái. Tôn Tuấn lập tức muốn chạy, Ninh Tước phản ứng nhanh, phóng đến đóng chặt cửa. "Ngươi!" Tôn Tuấn lo lắng, tay run rẩy, "Sao ngươi biết được chưởng môn." "Nói cho cậu biết cũng chẳng sao, Lộc Sơn phái là một phái phụ thuộc môn phái của Lục đại sư." Thương Chân Tử lạnh lùng nói. Tôn Tuấn còn chưa kịp phản ứng, cửa đã mở ra, hai người mặc quần áo Lộc Sơn phái tiêu chuẩn đi vào, lúc này mọi người mới phát hiện đồ Tôn Tuấn mặc có sai lệch, cơ bản không thật sự là đồng phục là Lộc Sơn phái. "Quả nhiên là cậu." Người Lộc Sơn phái nhìn thấy Tôn Tuấn thì nhíu mày. Một người khác trừng mắt liếc hắn một cái, đi đến trước mặt Lục Chỉ bái một cái, "Xin chào Lục đại sư." Đệ tử Lộc Sơn phái bọn họ đương nhiên tuyệt đối cung kính người Tiêu Dao Phái. "Không cần khách khí." Lục Chỉ cười cười. Một đệ tử nói, "Tên này không phải đệ tử Lộc Sơn phái chúng tôi, chỉ là phụ bếp mấy năm, học lén một chút bản lĩnh, nếu không nhờ ngài báo với chưởng môn, chúng tôi còn không biết hắn ở bên ngoài bôi nhọ thanh danh môn phái thế này." Một đệ tử khác cũng cung kính nói, "Đa tạ ngài, chúng tôi sẽ mang người đi ngay." "Được, đi đường cẩn thận một chút." Lục Chỉ dặn dò. Hai người đệ tử thụ sủng nhược kinh, vội vàng đồng ý, cung cung kính kính rời đi. Mấy thí sinh chờ trong phòng nghỉ thấy Tôn Tuấn không thông qua, thiếu chút nữa làm loạn lên, nói giỡn à, người Lộc Sơn phái mà không qua? Nhưng sau khi thấy hắn bị hai đệ tử Lộc Sơn phái chân chính dẫn đi, nghe ngóng được mới hiểu ra hắn là tên giả mạo, bị giám khảo nhìn thấu. Hiện trường liền một mảnh yên tĩnh. Giám khảo nhìn thấu đã đủ lợi hại, quan trọng là giám khảo lại quen với người Lộc Sơn phái? Mọi người nhịn không được bắt đầu suy đoán rốt cuộc giám khảo này có địa vị gì, chẳng lẽ không phải chỉ là người được Nam tổng và Cửu gia coi trọng thôi sao? ***** Qua một loạt thí sinh, giữ lại một người có bản lĩnh thật, mấy kẻ giả mạo liếc mắt đã bị nhìn thấu, nhờ thế đào thải được không ít tên giang hồ bịp bợm. Giám đốc đài sợ Lục Chỉ mệt, vì thế sắp xếp một khoảng nghỉ giữa buổi, để Lục Chỉ nghỉ ngơi ăn uống chút gì đó. "Lục đại sư, có người tìm ngài." Cô nhân viên đài vội vã chạy tới, giống như vừa gặp được đại minh tinh, trên mặt còn ửng hồng do kích động. "Ai?" Ninh Tước mở miệng hỏi, nghĩ thầm anh em hắn bận như vậy mà có thể dứt ra được để đến thăm ban? Cô gái cười hì hì trả lời, "Là Cửu gia.".