"Hôm nay chúng tôi nghỉ, không ở trong tiệm, khiến ngài qua mất công, thật ngại quá." Chân Tùng sau một hồi nói điện thoại với Cửu gia, hãi hùng khiếp vía, mồ hôi đầy trán. Hắn thấy điện thoại của Cửu gia, theo bản năng nhìn qua bên Lục Chỉ. Lục Chỉ ăn cơm xong, đang chăm chú thưởng thức bể cá siêu to khổng lồ của khách sạn, vừa ngắm vừa uống trà sữa, có trời mới biết sao cậu ăn nhiều như vậy rồi mà vẫn còn có thể uống thêm trà sữa. Lục Chỉ không có phản ứng gì, Nam Thừa Phong ở bên cạnh chú ý đến tầm mắt Chân Tùng, liếc mắt nhìn hắn một cái, Chân Tùng lập tức quay đầu lại. "Đưa điện thoại cho Chỉ Chỉ." Giọng Cửu gia có chút không vui, Chân Tùng nuốt nước miếng vội vàng đi nhanh đến trước mặt Lục Chỉ, "Ông chủ, Cửu gia tìm người." "Ai? Anh ấy tìm tôi có việc gì?" Lục Chỉ cầm di động, "Xin chào." "Em đi đâu đấy?" Nghe thấy âm thanh mềm mại của Lục Chỉ, ngữ khí của Cửu gia không tự giác biến thành một chút biệt nữu uỷ khuất. "Đi biển, tìm tôi có việc gì sao?" Lục Chỉ hút trà sữa. "Em lại uống trà sữa? Hừ, béo lên chừ." Ngoài miệng Cửu gia nói vậy nhưng trong lời nói lộ ra nhè nhẹ ý sủng nịch. Ánh mắt Nam Thừa Phong lạnh lẽo, trầm mặc nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Lục Chỉ. Nếu điện thoại có linh tính, chỉ sợ đã sớm run bần bật. Trợ lý Thân thấy không khí lại trầm xuống, trong lòng thấp thỏm, Nam tổng không tức giận đã đủ doạ người, huống chi tức giận. Hắn nhè nhẹ đi đến bên Chân Tùng đang bị doạ sợ không dám đứng gần Nam Thừa Phong, mắt kính loé lên, "Chân tiên sinh, qua đây tâm sự chút nhé?" "Tôi đi làm việc, anh lại muốn đến đây? Nhưng nắng bên này rất gắt, anh sẽ bị phơi đen à nha." Ngữ khí Lục Chỉ nghe giống như đang dỗ dành đối phương. Nam Thừa Phong lại tiếp tục phóng khí lạnh, đáy mắt hiện lên một mạt đau đớn. Cứu gia cắn răng, vì tiểu khả ái, có đen cũng liều mạng, "Em không muốn gặp anh sao?" "Tôi nói thế bao giờ." Tính tình Cửu gia vốn biệt nữu, nên Lục Chỉ cũng hay để ý đến cảm xúc của hắn. Không khí xung quanh Nam Thừa Phong ngày càng trầm, ngày càng lạnh, Lục Chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nam Thừa Phong trước mặt vẫn ôn nhu như gió như cũ, khẽ mỉm cười với cậu, cái cảm giác quái lạ mới rồi kia cũng biến mất không thấy đâu. "Làm sao vậy?" "Không có gì." Lục Chỉ chớp chớp mắt, là ảo giác đi. Vì thế cậu cười với Nam Thừa Phong, cúi đầu tiếp tục nghe điện thoại. "Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ, em nói chuyện với ai vậy?" Cửu gia bất mãn việc cậu phân tâm, hận không thể thu hút toàn bộ lực chú ý của cậu. "Tôi đây." Giọng Lục Chỉ vẫn mềm mại như cũ, "Không phải gần đây anh có việc sao, không cần đến đây đâu." Nam Thừa Phong nhướng mày, lúc này không chỉ giảm áp suất mà sắc mặt cũng đen rồi. Trong lúc nhất thời, trong phòng, phong vân biến đổi, giống như tầng tầng mây đen trước khi bão táp kéo đến. "A?" Ai hạ điều hoà à? Lục Chỉ ngẩng đầu. Nam Thừa Phong vẫn cười cong cong mắt, ấm áp như cũ. Chờ Lục Chỉ cúi đầu nghe điện thoại, sắc mặt hắn chớp mắt thay đổi như gió cuốn thét gào, hàn băng lạnh giá. "Chân tiên sinh, trà này không tồi, cậu uống nhiều thêm chút." Trợ lý Thân mỉm cười rót trà cho Chân Tùng, bất động thanh sắc gật đầu với Nam Thừa Phong. Hắn đẩy mắt kính, thì ra không chỉ mình Nam tổng bọn họ coi trọng tiểu khả ái, còn có Tiêu Cửu, chuyện này hay à nha...... Cửu gia bên kia cố gắng kéo đề tài không cho Lục Chỉ cúp điện thoại. Ánh mắt Nam Thừa Phong càng ngày càng lạnh, áp suất càng ngày càng thấp, Chân Tùng cả kinh nhìn điều hoà, số độ không đổi, sao lại cảm thấy lạnh như vậy. Hắn nhìn ánh mặt trời chói chang trên bờ cát phản chiếu bên ngoài cửa sổ, không ngờ lại có suy nghĩ muốn đi phơi nắng. "Bên này tôi còn có việc, không nói nữa nha." Lục Chỉ nghĩ đến còn phải giúp Nam Thừa Phong xem biệt thự, sợ trễ giờ hắn. "Anh đến đấy tìm em nhé?" Vừa nghe ngắt điện thoại, ngữ khí Cửu gia rõ ràng không vui. "Không cần, tôi ở đây mấy ngày rồi về ấy mà." Lục Chỉ nói. Đôi mắt Nam Thừa Phong trầm trầm, những lời này làm hắn rất không thoải mái, quay về còn muốn gặp lại? Lục Chỉ cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với Nam Thừa Phong, "Xin lỗi, làm anh đợi lâu." Nam Thừa Phong vẫn ôn nhu, giống như phong vân gào thét lúc nãy chỉ là ảo giác của trợ lý Thân và Chân Tùng. "Không sao, tôi có thể chờ em." Hắn săn sóc làm Lục Chỉ cảm thấy ngượng ngùng, cũng cảm thấy hắn thật ôn nhu. Mà đối với người ăn mềm không ăn cứng như Lục Chỉ, cậu không cách nào từ chối người ôn nhu như vậy. "Bây giờ chúng ta đi đến biệt thự của anh đi." "Em không cần nghỉ ngơi?" Nam Thừa Phong thấy mặt nhỏ của cậu có chút mệt mỏi, tri kỷ đề nghị, "có thể lên phòng trên tầng nghỉ một lúc." "Mỗi khi tôi ăn no sẽ dễ mệt mỏi." Lục Chỉ cười cười, hai mắt díu lại, khoé mắt có chút đỏ, Nam Thừa Phong nhìn thấy đau lòng không thôi. "Tôi cũng có chút mệt, muốn ngủ trưa một lúc, em có thể chờ tôi ngủ dậy rồi mới đi tiếp được không?" Nếu nói giọng Lục Chỉ nhuyễn manh làm người tan chảy, giọng Nam Thừa Phong lại là ôn nhu khiến người tan chảy. Lục Chỉ không hay từ chối thiện ý, cậu cho rằng làm vậy là cô phụ người ta. "Vậy được rồi...!Nghỉ trưa xong lại xuất phát vậy." "Được." Nam Thừa Phong dịu dàng nói. Trợ lý Thân lập tức liên hệ giám đốc khách sạn, an bài phòng tổng thống cao cấp nhất. Mấy người lên lầu, Lục Chỉ có thói quen ngủ trưa, lúc này cũng đã 2h chiều, cậu có chút mở mắt không ra. Nam Thừa Phong thấy cậu mệt mỏi, bộ dáng đi không nổi, đau lòng vô cùng, hận không thể trực tiếp ôm cậu lên đi thẳng đến giường, đắp chăn đàng hoàng cho cậu, ngồi nhìn cậu an tâm chìm vào giấc ngủ. "Buồn ngủ không?" "Còn được." Lục Chỉ cố tươi cười. Nam Thừa Phong nhìn bố trí phòng ốc, tìm căn phòng thoải mái nhất, "Em ngủ phòng này đi." Lục Chỉ đúng là đã mệt rã rời, hơn nữa Nam Thừa Phong quá mức ôn nhu, làm cậu bất tri bất giác bỏ xuống phòng bị, gật gật đầu, bị hắn dẫn vào phòng. "Không cần, để tôi tự tới." Điều hoà trong phòng hơi thấp, Lục Chỉ quấn chăn lên, sau đó lăn lăn trên giường, đem chăn bọc kín mít, dựa đầu vào gối ngủ. Nam Thừa Phong thấy cậu bọc mình thành đòn bánh tét, mím môi, ngồi xuống bên cạnh cậu, trái tim bị sự đáng yêu công kích phải mất một lúc lâu mới bình ổn lại, ánh mắt sủng nịch nhìn cậu trong chốc lát mới đứng dậy đóng cửa phòng. Hắn vừa bước qua cửa phòng một cái liền biến lại thành Nam Thừa Phong lãnh ngạo uy nghiêm, khí thế bức người. Trợ lý Thân hai ngày nay toàn thấy dáng vẻ ôn nhu của hắn, giờ đây cũng bị giật mình. Chân Tùng ngủ phòng bên cạnh Lục Chỉ, Nam Thừa Phòng và trợ lý Thân đi phòng khách. "Nam tổng." Trợ lý Thân nói. "Ừ." Sắc mặt Nam Thừa Phong trầm trầm. "Tôi có hỏi qua, Cửu gia Chân Tùng nhắc đến là Tiêu Cửu, hắn..." Trợ lý Thân cẩn thận quan sát sắc mặt Nam Thừa Phong, "Theo ý Chân Tùng, hình như đối xử với Lục đại sư rất không tồi." Nam Thừa Phong liếc hắn một cái. Trợ lý Thân run lên, "Đây chỉ là suy đoán của Chân Tùng, Tiêu Cửu không có nói thẳng, hắn cũng không có cách nào xác định." "Ừ." Một tiếng hừ nhẹ từ vực sâu truyền đến, tâm trợ lý Thân đột nhiên run lên, đây là chạm phải nghịch lân rồi. "Nam tổng, muốn làm thế nào ạ?" Trợ lý Thân cẩn thận hỏi. "Không cần." Nam Thừa Phong nói, hắn không vui vì có người mơ ước người của hắn, nhưng cũng không muốn làm gì đối phương cả, hắn muốn cạnh tranh công bằng. So bản lĩnh, còn chưa có người có thể thắng được đồ trong tay hắn. "Đúng vậy." Trợ lý Thân nói, Tiêu Cửu là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không đáng để Nam tổng ra tay, nhìn chung, không có ai đáng. Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói: "Cậu cũng mệt rồi, trước đi nghỉ ngơi đi." Trợ lý Thân gật đầu, đi sang một căn phòng khác. Nam Thừa Phong ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ lại hương vị tinh tế trong hai ngày nay được giờ giờ phút phút ở bên Lục Chỉ, mỗi một biểu cảm của Lục Chỉ cũng không bỏ sót. Khoé miệng hắn không tự chủ nâng lên, tay cầm ly nhẹ nhàng lắc lắc, đầu ngón tay gõ gõ, vô cùng vui vẻ. Mặc dù hắn vẫn luôn ổn trọng trong đối nhân xử thế, khi lâm vào mối tình đầu cũng sẽ không tự giác mà khẩn trương, không tự giác mà thấp thỏm, không tự giác mà hoà theo tâm trạng lúc cao lúc thấp của đối phương. Hắn rũ mắt nhìn vị trí trái tim; thì ra, tim hắn cũng có thể đập nhanh đến vậy. Lục Chỉ ngủ một giấc, ngủ đến đã con mắt, cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa. "Mời vào." Giọng Lục Chỉ lúc chưa tỉnh ngủ mềm như bông. Cửa mở ra, Nam Thừa Phong đi vào, "Em tỉnh chưa?" "Tỉnh rồi." Lục Chỉ trả lời, thanh âm mềm mụp làm tim Nam Thừa Phong lại khẽ run lên, ý cười nơi đáy mắt càng đậm. "Bây giờ mấy giờ rồi?" Lục Chỉ dụi dụi mắt nói, ngủ một giấc thiệt đã mà. "5h rồi á?" Lục Chỉ kinh ngạc, "Sao anh không gọi tôi dậy?" "Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức em, không vội, ngày mai đi cũng được." Nam Thừa Phong ôn nhu nói. "Không, vẫn cứ hôm nay đi thôi." Lục Chỉ bước từ trên giường xuống, Nam Thừa Phong nhìn cậu ngủ đến ngây ngốc. Không biết sao bỗng nghĩ đến hình ảnh sinh hoạt bên nhau mỗi ngày cùng cậu, nghĩ đến khi Lục Chỉ muốn ngủ, hắn sẽ ôm em ấy lên giường, Lục Chỉ tỉnh ngủ, hắn sẽ ôn nhu dỗ dành tật khó rời giường của em ấy, ôm em ấy xuống giường, gội đầu cho em ấy, giúp em ấy sấy tóc, đút em ấy ăn cơm, ôm em ấy xem phim, em ấy làm gì cũng đi theo em ấy, lúc làm việc chỉ cần ngẩng đầu lên có thể thấy em ấy ngồi bên cạnh cúi đầu chơi game, nghe giọng nói mềm ngọt của em ấy, nhìn em ấy vui vẻ tươi cười. Nam Thừa Phong động tâm, hắn thật mong chờ một tương lai như vậy. "Uây?" Lục Chỉ duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn, "Anh nghĩ gì thê? Sao nghĩ đến ngốc luôn rồi?" "Không có gì." Nam Thừa Phong cười cười, không nói cho cậu, Anh nghĩ đến em. Nam Thừa Phong dẫn Lục Chỉ đi ăn tối, rồi lái xe đi đến biệt thự. Biệt thự toạ lạc trên bờ biển tư nhân đắt giá. Biệt thự lớn đến nỗi Chân Tùng phải trợn mắt há mồm kinh ngạc, có đến 2 cái bể bơi, một cái trên ban công, ngâm mình trong đó có thể thưởng thức toàn cảnh biển bên ngoài, một cái khác ở trong sân, cũng có thể ngắm biển. Ngoài ra còn có sân tennis, sân bóng rổ y chang sân vận động. Lục Chỉ bước vào phòng khách biệt thự, mở miệng nói: "Anh không ở chỗ này?" "Đúng vậy." Lục Chỉ hỏi vậy cũng không ngoài dự đoán của Nam Thừa Phong, nghiêm túc trả lời, "Em nhìn ra được?" "Ừ." Lục Chỉ gật đầu, "Nơi này không có hơi thở của anh, có chút đồ vật muốn chui vào." Cậu nói chuyện nhẹ bâng giống như cân đường hộp sữa vậy. Trợ lý Thân và Chân Tùng nghe mà sởn tóc gáy. "Có cái gì?" Nam Thừa Phong hỏi. "Không phải quỷ, tuy rằng anh không ở căn biệt thự này, nhưng rốt cuộc cũng là nhà của anh, có liên hệ với anh, quỷ không dám tới gần, là oán khí không hề có linh thức, tuỳ ý phiêu đãng, vô tình bay qua, nếu là người khác bị oán khí xâm nhập, cơ thể sẽ sinh bệnh nhưng anh sẽ không." Lục Chỉ cười cười, "Cho nên không cần lo lắng." Chân Tùng nghe xong vẫn có chút sợ hãi, "Ông chủ, oán khí này là chuyện gì?" "Chết mang theo oán khí hoá thành quỷ lại không chịu rời đi, phạm vi ảnh hưởng của oán khí sẽ ngày càng lớn." Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy, có thể báo cảnh sát kiểm tra hàng xóm anh một chút." Nam Thừa Phong gật đầu, trợ lý Thân rùng mình, lập tức cầm điện thoại đi sang một bên. Lục Chỉ lấy ra lá bùa, làm mấy động tác, trong phòng bỗng nhiên hiện lên một ít sương mù màu vàng. "Ông chủ, đây là gì?" Chân Tùng cả kinh, theo bản năng che mũi. "Oán khí." Lục Chỉ nói, lại phe phẩy lá bùa, oán khí bị lá bùa hấp thụ lập tức biến mất, Lục Chỉ hỏi Nam Thừa Phong, "Anh có bật lửa không?" Nam Thừa Phong lấy bật lửa trong ngực ra để vào lòng bàn tay cậu. Lục Chỉ bỏ lá bùa vào gạt tàn thiêu thành tro, cuối cùng tro tàn cũng tiêu tán không thấy. "Được rồi." Lục Chỉ nói, trả bật lửa lại cho hắn, "Cái bật lửa này thật xinh đẹp, thì ra anh có hút thuốc a?" Cậu trước nay không chạm qua thuốc lá, trong nhà ngoại trừ tứ sư huynh cũng không ai hút thuốc, tứ sư huynh lại bị tam sư huynh mắng đến mức không dám hút thuốc nữa. Nghĩ đến hai vị sư huynh, khoé miệng Lục Chỉ giật giật, sư phụ vẫn luôn đau đầu vì tứ sư huynh, đại sư huynh và nhị sư huynh lại càng thường xuyên nổi giận với huynh ấy hơn. Huynh ấy phản nghịch như vậy lại nhất nhất nghe lời tam sư huynh. Mặc kệ tam sư huynh nói gì, tứ sư huynh nhất định sẽ làm được. "Em cười gì vậy?" Nam Thừa Phong hỏi, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cậu. "Tôi nhớ tới tứ sư huynh của tôi, tam sư huynh nói huynh ấy cai thuốc, rõ ràng huynh ấy không hề muốn cai, nhưng vẫn cai rồi lại nói tam sư huynh là oan gia, còn nói nếu có thể làm người khác cai thuốc, đều là oan gia." Nhắc đến các sư huynh, Lục Chỉ luôn cảm thấy rất vui vẻ. Nam Thừa Phong nghe xong lập tức nói: "Em cũng không thích người hút thuốc sao? Vậy tôi không hút nữa." Lục Chỉ ngẩn ra, nhìn Nam Thừa Phong, "Vì sao không hút?" "Em không thích, tôi không hút." Ngữ khí Nam Thừa Phong rất là đương nhiên. Hắn chuyên chú nhìn Lục Chỉ, làm chút phép thử, không biết em ấy có thông suốt được phần nào không. "Không sao, không cần cai thuốc vì tôi." Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu, bọn họ cũng không ở chung mỗi ngày. "Được." Nam Thừa Phong rũ mắt, vẫn cười cười. Lục Chỉ thấy hắn có chút mất mát, lại không rõ vì sao hắn mất mát, "Cái kia...!Vậy anh muốn cai thuốc sao? Anh nếu muốn cai thì cai đi." Cậu nghĩ có lẽ Nam Thừa Phong đã sớm muốn cai thuốc nhưng lại không đủ quyết tâm, cần người khác cổ vũ. Đôi mắt Nam Thừa Phong sáng lên, "Nghe theo em, vậy chúng ta cũng coi là oan gia sao?" Lục Chỉ chớp chớp mắt, Nam Thừa Phong này cai thuốc vì cậu sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng là oan gia? Ngẫm lại cũng đúng, khắc tinh trời định, cũng coi như là oan gia đi. "Hình như cũng đúng." Nghe Lục Chỉ nói, Nam Thừa Phong cảm thấy mỹ mãn cười tươi. Trợ lý Thân than nhỏ trong lòng: Biết Lục đại sư ăn mềm không ăn cứng, kỹ thuật diễn của ngài trước mặt Lục đại sư cũng...!ngày càng tinh vi. "Nhà này của anh về phong thuỳ không có vấn đề gì, hẳn là đã mời người có chuyên môn thiết kế." Lục Chỉ đi theo Nam Thừa Phong vòng một vòng, dù sao người nhà Nam Thừa Phong tín phong thuỷ, bố cục phong thuỷ nơi này vô cùng tốt, tuy rằng tốt hay xấu đối với Nam Thừa Phong cũng chẳng ảnh hưởng gì. "Hẳn là mẹ tôi cho người coi." Nhắc tới mẹ, sắc mặt Nam Thừa Phong nhu hoà hơn hẳn, ánh mắt tôn kính; mà đối với Lục Chỉ, ánh mắt hắn đầy sủng nịch. "Không nghe em nhắc đến người nhà em, lần trước em có nói về nhị sư huynh, quan hệ các em rất tốt sao?" Nam Thừa Phong lại hỏi. Trợ lý Thân nghĩ thầm: Cuối cùng cũng hỏi, ngài thật sự rất kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp. "Đúng nha, tôi có bốn sư huynh, thương tôi giống như anh ruột, trong nhà còn có ba anh trai, cũng siêu cấp thương tôi." Lục Chỉ cười cười, "Người nhà tôi đều vô cùng sủng tôi." "Nói như vậy em có đến bảy anh trai." Nam Thừa Phong nói. "Đúng vậy." Luc Chỉ nói. Trợ lý Thân hít sâu một hơi: Bảy ông anh "vợ" đệ khống, Nam tổng, ngài cố lên...... Nam Thừa Phong không cảm thấy có vấn đề gì cả, đừng nói bảy người, có nhiều hơn hắn cũng không để bụng, hắn tự tin sẽ yêu thương Lục Chỉ hơn bất kỳ ai. Hắn cảm thấy Lục Chỉ nên nhận được sủng ái cưng chiều hết mực, điều làm hắn cao hứng chính là cậu chính miệng kể chuyện nhà mình cho hắn, giống như hắn cũng tham dự vào sinh hoạt của cậu vậy. "Anh có anh chị em gì không?" Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong hỏi. Nam Thừa Phong mỉm cười, rất vui vẻ vì cậu chủ động tìm hiểu chuyện nhà mình, "Tôi có một chị gái." Còn có một người nữa, nhưng bị mất do nội đấu gia tộc khi còn trong bụng mẹ. Hắn không nói những lời này cho Lục Chỉ. "Tôi cũng muốn có chị gái a." Lục Chỉ hâm mộ nói, các anh trai tuy rằng rất tốt, nhưng đều là con trai, cậu cũng muốn có chị gái hoặc em gái để cậu bảo hộ. Nam Thừa Phong giật giật khoé miệng, nụ cười sâu thêm vài phần, "Sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho em, chị ấy nhất định sẽ rất thích em, sẽ xem em như em trai vậy." "Được nha." Lục Chỉ không để tâm vì sao chị gái hắn lại muốn xem mình như em trai, chỉ coi đó là lời khách sáo của Nam Thừa Phong, cũng không để trong lòng. "Trời tối rồi, nếu không có việc gì nữa, tôi cùng Chân Tùng muốn đi khách sạn." Lục Chỉ nói. "Em phải rời đi?" Nam Thừa Phong cau mày. Lục Chỉ gật đầu, "Chuyện đã xử lý xong hết rồi." Nam Thừa Phong gật đầu, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt. Lục Chỉ thấy sắc mặt hắn không đúng, vội hỏi, "Anh sao thế? "Tôi..." Nam Thừa Phong dừng lại một chút, giống như xấu hổ không dám mở lời, cúi đầu thì thầm bên tai cậu, nhìn vành tai tròn vành của cậu, "Em đã nói, gặp loại chuyện này sẽ bảo vệ tôi." "Tôi đã tiêu diệt rồi a." Lục Chỉ chớp chớp mắt. "Nếu lỡ...!còn nữa thì sao, em không phải nói gần đây có chuyện gì đó sao?" Giọng Nam Thừa Phong nghe có chút suy yếu. Lục Chỉ nghĩ đến buổi chiều hắn bị quỷ doạ sợ, vội trấn an hắn, "Đừng sợ, nó không rời khỏi đó được, sẽ không lại đây, hơn nữa mệnh cách anh cường như vậy, nó cũng không dám lại." "Phải không, chính là..." Nam Thừa Phong không nói tiếp, nhưng hiển nhiên vẫn còn băn khoan. "Có trợ lý Thân ở nữa mà." Lục Chỉ nhìn trợ lý Thân. Trợ lý Thân dựng thẳng sống lưng, sắc mặt ngưng trọng nói, "Lục đại sư, tôi không biết đuổi quỷ, có gặp cũng không giúp được gì, hơn nữa, tôi cũng sợ." Nam tổng, tôi chỉ có thể giúp ngài đến mức này thôi, vì ngài, cả mặt mũi tôi cũng bỏ đi rồi. Hắn nói ra làm Nam Thừa Phong rất hài lòng, cho hắn một ánh mắt tán dương. Lục Chỉ thấy Nam Thừa Phong muốn giữ cậu lại, lại không nỡ miễn cưỡng cậu, sắc mặt hắn trắng bệch vì sợ hãi, tâm liền mềm nhũn, nhìn Chân Tùng, "Chân Tùng, phòng khách sạn chúng ta đặt có thể trả lại không?" "Trả? Hình như không trả được..." Chân Tùng nói được một nửa, bị Nam Thừa Phong trừng, tâm run lên, nháy mắt sửa miệng, "Chút tiền đó không là gì với ông chủ cả." Lục Chỉ đương nhiên sẽ không để bụng. "Vậy được rồi, đêm nay chúng ta ở lại đây đi." Đáy mắt Nam Thừa Phong loé lên tia sáng, khoé miệng vẫn mỉm cười ôn nhu như cũ, "Cảm ơn em." Lục Chỉ cười cười, "Đừng khách khí, cũng không phải chỉ vì giúp anh, tôi cũng sợ gần đây có oán quỷ, sợ sẽ xảy ra chuyện." "Ừ, mặc kệ thế nào, em có thể ở lại vì tôi làm tôi rất vui mừng." Nam Thừa Phong nói. Lục Chỉ cho rằng hắn nói đến chuyện cậu ở lại vì hắn sợ quỷ, cười cười, "Không có gì." Nam Thừa Phong rạng rỡ vui vẻ hiện lên đầy mặt. "Đúng rồi, tôi thấy trong tiệm em có nhiều đĩa CD trò chơi, vừa lúc tôi có mua máy chơi game mà không dùng, em có thể dạy tôi không?" Thái độ Nam Thừa Phong khiêm tốn mười phần. "Trò chơi?" Lục Chỉ mở tròn hai mắt, "Ở đâu nha?" "Trong phòng ngủ của tôi, tôi dẫn em lên đó nhé?" Nam Thừa Phong ôn nhu hỏi. "Được nha, được nha." Lục Chỉ vui vẻ nói. Trợ lý Thân vẻ mặt chết lặng nhìn Nam Thừa Phong dẫn Lục Chỉ lên lầu. Vừa lúc mới mua? Rõ ràng là buổi sáng nhìn thấy trong tiệm Lục đại sư, sau đó lập tức cho người mua mang tới đây. Còn cố ý đặt trong phòng ngủ. Trợ lý Thân tán thưởng, không thể không nói, Nam tổng của họ đúng là lao tâm lao lực với Lục đại sư. "Tôi có cần lên không?" Chân Tùng mờ mịt. Trợ lý Thân lắc đầu, không sợ chết thì cứ lên. Chân Tùng càng thêm mờ mịt, vậy tôi làm gì bây giờ? "Để tôi sắp xếp phòng cho anh." Trợ lý Thân nói. Chân Tùng gật đầu, bỗng nhiên di động reo kên, hắn nhận điện thoại, giọng nói lần nữa trở nên cung cung kính kính, kèm thêm phần khiếp sợ. "Cửu gia, sao ngài lại muốn đi biển!" Tác giả có lời muốn nói: Nam tổng đại khái chính là loại này, yêu từ cái nhìn đầu tiên liền bắt đầu não bổ đến chuyện con cái luôn rồi (che mặt.jpg)..