"Ghi hình lâu như vậy, Chỉ Chỉ, đệ đói bụng không?" Cao Triệt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ, đáy mắt mỗi người đều có chút ủ rũ, có người cảm thấy đói khát, có người lại vì công việc không thể rời đi. "Dạ, có một chút." Lục Chỉ gật đầu, ghi hình lâu như vậy, đúng là vừa đói vừa mệt. "Phòng nghỉ có đồ ăn, tôi đi lấy cho cưng nhé?" Ninh Tước nghe vậy lập tức trả lời. "Phòng nghỉ có hơi xa, sắp ghi hình rồi, sẽ không kịp đâu, không cần đâu Ninh Tước, cảm ơn anh." Lục Chỉ xua xua tay cười nói. "Tôi nhanh lắm." Ninh Tước vẫn kiên quyết, nói giỡn à, bảo bối của Nam Thừa Phong mà bị đói một chút chắc hắn để mình yên á. "Không, không cần." Lục Chỉ còn chưa kịp ngăn cản, Ninh Tước đã đi ra cửa trường quay. Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt "Người này cũng không tệ lắm" với đối phương. Lục Chỉ không ngăn Ninh Tước lại, mím môi, ôm ôm bụng, đúng là có hơi đói, giờ mà không ăn, sẽ phải chờ thêm 2 tiếng nữa mới ăn được, ngẫm lại quả thật rất khó chịu. Ninh Tước đi đến cửa trường quay bỗng nhiên quay lại. Cao Triệt và Hứa Bán Vân để ý thấy, "Làm sao vậy? Bắt đầu quay rồi à? Hẳn là còn hơn 10 phút mà, nhanh vậy á?" "Có thể phát hiện thời gian không đủ cho nên sửa lại thời gian ấy mà." Lục Chỉ thấy vậy thì ngồi xuống, cố gắng mặc niệm trong lòng, "Mình không đói bụng, mình không đói bụng." Hứa Bán Vân nhìn mà đau lòng, "Bình thường ở nhà một ngày 5 bữa, hiện tại lại bị đói bụng, thật là làm ta đau lòng quá đi mà." "Sư huynh đi ra ngoài mua đồ ăn cho đệ, đợi lát nửa xén chút thời gian lén ăn nhé." Hứa Bán Vân đề nghị, "Nói với đạo diễn chút là được mà, dù sao đệ cũng không lên hình." "Không cần đâu ạ, tam sư huynh, như vậy không tốt lắm." Lục Chỉ cười cười, tuy nói là hỗ trợ, nhưng đã đồng ý thì phải làm cho ra ngô ra khoai, thời điểm làm việc cũng cần nghiêm túc. Tuy rằng từ nhỏ sư phụ và các sư huynh cùng ba mẹ và các anh đã cưng chiều cậu, nói chung là sủng vô pháp vô thiên, nhưng bọn họ đều là những tấm gương tốt, Lục Chỉ từ nhỏ đã thông minh dị thường, mưa dầm thấm lâu cũng biết nên sống nên cư xử thế nào mới đúng, làm các vị gia trưởng lại càng yêu thương cậu hơn. "Nhưng sư huynh sẽ đau lòng, Chỉ Chỉ của chúng ta sao có thể bị đói được." Hứa Bán Vân không biết làm sao. Chính hắn khi làm việc cũng sẽ lấy công việc làm trọng, nhưng đối với tiểu sư đệ, bọn họ vẫn luôn không có nguyên tắc; tiêu chuẩn kép vậy đó. "Không có gì, không có gì, không đói bụng!" Lục Chỉ sờ sờ bụng. Kết quả cậu vừa nói xong, em bụng lại không biết nghe lời kêu lên một tiếng "Ọt ——" Lục Chỉ xấu hổ che mặt, Hứa Bán Vân gấp đến đôi mắt đỏ lòm, "Huynh đi ngay bây giờ." "Tam sư huynh, không cần mà, thời gian......" Lục Chỉ còn chưa dứt lời, ngoài cửa trường quay truyền đến một trận xôn xao, một đám người quay quanh thành cụm sau đó tản ra, một đoàn người mặc tây trang, mỗi người bưng một hộp đồ ăn đi đến. Trong đoàn người, Ninh Tước đang lôi kéo một người, vừa nói vừa cười cùng đi tới. "Thừa Phong ~" Lục Chỉ vừa thấy người tới liền lập tức chạy qua, giống như bé cún nhỏ vui sướng bổ nhào vào lòng Nam Thừa Phong. Nam Thừa Phong ôn nhu ôm lấy cậu. Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhìn nhau một cái, đồng thời nheo mắt lại, lộ ra thần thái không vui cùng nguy hiểm. Có thể làm Chỉ Chỉ của bọn họ ôm hắn chặt cứng như vậy, thật ghét quá mà, người này quả nhiên nhìn chẳng lọt mắt chút nào, nhìn quá không thuận mắt. "Thừa Phong, sao anh lại tới đây." Lục Chỉ vui vẻ, ôm cứng Nam Thừa Phong như bé koala, quyết không buông tay. Bộ dáng dính người này cùng với hình ảnh đối phó với tà ma ngoại đạo trước đó như trời như vực, làm một đám người nhìn mà há hốc cả mồm, trợn lồi cả mắt. Mộ Ly chớp chớp mắt, Phong Thương Hải cùng Xích Tiêu Tử nhỏ tiếng thảo luận, "Người nọ có địa vị gì mà làm Lục đại sư thích đến như vậy, hâm mộ quá đi." "Nhỏ tiếng thôi, Nam tổng đó, không thể trêu vào đâu." "Nam tổng à." Âm thanh Phong Thương Hải thấp thêm quãng nữa, ngữ khí đều là cực kỳ hâm mộ, "A, cũng chỉ có người cao cao tại thượng như Nam tổng mới xứng đôi với Lục đại sư mà thôi." Sầm ảnh đế mím môi, nhịn không được liếc nhìn đánh giá Nam Thừa Phong cẩn thận, xác nhận đối phương quả thật ưu tú hơn mình, cảm thấy mất mát lắc lắc đầu. Trịnh Doanh Doanh che miệng, giờ khắc này cô không có xíu xíu ham muốn thấy người sang bắt quàng làm họ nào, cô chỉ muốn ôm bé dễ thương thôi. Hai mắt Vu Tư Điềm sáng lấp lánh, che mặt, "A ~ Lục đại sư còn có một mặt đáng yêu vậy a ~" "Tôi lo em đến giờ đói bụng, nên mang ít đồ ăn đến cho em." Nam Thừa Phong ôm Lục Chỉ cười nói. Hai mắt Lục Chỉ sáng long lanh như pha lê, "Thừa Phong tốt nhất ~" "Nhưng mà sắp quay chương trình rồi, không thể ăn đâu." Tuy rằng Lục Chỉ cảm thấy tiếc nhưng vẫn phải nói chuyện nghiêm túc. "Lục đại sư, chuyện này ngài cứ yên tâm." Trợ lý Thân cười nói, "Nam tổng có chuẩn bị phần cho tất cả mọi người rồi." Trợ lý Thân cho người mang đồ ăn đặt lên bàn giám khảo, phía sau hắn, nhưng người khác cũng mang rất nhiều món ăn đặt lên bàn lớn. Trợ lý Thân cười nói, "Đây là Nam tổng mời mọi người, cảm ơn mọi người đã chiếu cố Lục đại sư." Đạo diễn chương trình vừa thấy những đồ ăn đó, đều là mấy món ăn nhẹ đặc biệt nhất trong khách sạn, giá trị xa xỉ, thế mà cứ vậy mang đi mời tất cả mọi người ở đây, đến những nhân viên quèn nhất trong tổ chương trình cũng có phần, quả thật đại tài khí thô. Mọi người vốn vừa mệt vừa đói, thấy có cơ hội được ăn những món hiếm có khó tìm, lập tức tỉnh táo lên hẳn tinh thần. Bọn họ đều đã được chiêm ngưỡng tường hoa dọc sảnh ngoài đài truyền hình, đương nhiên biết quan hệ của Nam tổng và Lục đại sư không bình thường, nhưng chăm sóc cưng chiều đến mức này thật khiến bọn họ mắt quả chanh miệng quả cam, hâm mộ không thôi. Một số người có chút ý này nọ vói Lục đại sư lập tức chặt đứt mơ tưởng, đừng nói là chênh lệch với Nam Thừa Phong quá lớn, chỉ nói đến mức độ chăm sóc thôi đã thua từ vòng gửi xe, thua không đường gỡ. "Ui, đều nhờ phúc Lục đại sư cả, Nam tổng thật tốt với Lục đại sư, quả thật là sủng tận trời." "Đúng vậy, nhưng Lục đại sư xứng đáng mà." "Tuy hâm mộ nhưng thật sự không thể không nói, đúng thật là trời đất tạo đôi giai ngẫu." Đạo diễn chương trình cũng đã đói lả bụng dính vào lưng, đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng không dám nói chuyện với Nam tổng, nên không ngừng cảm ơn trợ lý Thân, "Cảm ơn Nam tổng, làm phiền ngài rồi." "Không có gì." Trợ lý Thân cười nói, "Tất cả đều để Lục đại sư có thể quay chương trình thuận lợi nhất, đạo diễn ngài vất vả rồi, sau này còn nhờ đạo diễn chiếu cố Lục đại sư hơn." "Nào có, nào có." Đạo diễn xấu hổ, nhịn không được nói, "Chúng tôi nào có chiếu cố được Lục đại sư, có thể anh không biết, hôm nay nếu không có Lục đại sư, mọi người ở đây chắc để mạng lại đây hết rồi." Trợ lý Thân chớp mi, "Sao lại như thế?" Đạo diễn nói xong, trợ lý Thân gật đầu, do dự nên nói hay không nên nói với Nam tổng đây, nói cho ngài ấy thì với tình cảm dành cho Lục đại sư, ngài ấy nhất định sẽ tức giận, mà nếu không nói thì vẫn sẽ tức giận. Hắn nhìn Ninh Tước, quyết định thôi vẫn nên ném chuyện đau đầu cho anh ta xử lý đi. Nam Thừa Phong và Lục Chỉ quay về bàn giám khảo, Cao Triệt và Hứa Bán Vân đang chờ cậu. Nam Thừa Phong nhìn hai người một cái, hơi mỉm cười, "Hai vị là tam sư huynh và tứ sư huynh của Chỉ Chỉ? Xin chào." "Đúng, cậu là Nam Thừa Phong? Quả nhiên khí độ bất phàm." Cao Triệt cười cười, chỉ là nụ cười chứa nhiều ít thiệt tình, ẩn giấu nhiều ít đao kiếm, thì chỉ mình hắn biết. Hứa Bán Vân không thèm để ý luôn. Lục Chỉ kéo kéo hai sư huynh, "Anh ấy là Thừa Phong, anh ấy tốt với đệ lắm." Hứa Bán Vân thấy khuôn mặt nhỏ của cậu xụ xuống, tựa như không cao hứng lắm với thái độ của hắn, hắn bĩu môi, miễn cưỡng trả một câu lại cho Nam Thừa Phong, "Xin chào." Lúc này Lục Chỉ mới hài lòng, cúi đầu nhìn đồ ăn, cậu đã sớm đói chịu không nổi rồi. Cậu lôi kéo Nam Thừa Phong, cưởi tủm tỉm, "Sao anh biết em sẽ đói bụng hay vậy?" Dáng vẻ này lọt thẳng vào mắt Cao Triệt và Hứa Bán Vân, hai người liếc nhau, trầm mặc không nói, lựa chọn tạm thời án binh bất động. Lục Chỉ kéo hai vị sư huynh, Ninh Tước, còn có Thương Chân Tử, "Cùng ăn thôi." "Lục đại sư, mỗi người đều có phần, đây là phần của ngài, đặc biệt chuẩn bị theo khẩu vị của ngài." Trợ lý Thân nói. Lục Chỉ thấy quả thật ai cũng có phần, nên không khách khí nữa nói, "Vậy được." Trợ lý Thân mang phần ăn đến trước mặt Cao Triệt và Hứa Bán Vân, hắn là đặc trợ của Nam Thừa Phong, mỗi tiếng nói cử chỉ đều đại diện cho ý tứ của Nam Thừa Phong, vậy nên hành động này khiến mọi người đều khiếp sợ. Điều này tuyệt đối chứng minh Nam Thừa Phong vô cùng coi trọng và tôn trọng hai vị sư huynh của Lục Chỉ. Cao Triệt và Hứa Bán Vân liếc nhìn nhau, Cao Triệt nhận lấy phần ăn, cười cười với hắn, "Để chúng tôi tới, cảm ơn cậu." Hứa Bán Vân tuy không cho Nam Thừa Phong sắc mặt tốt, nhưng cũng không đến mức làm trò khiến hắn mất mặt, nên cũng cười với trợ lý Thân, "Cảm ơn." "Không cần khách khí." Trợ lý Thân thầm thở dài, hắn đúng là sợ hai vị sư huynh sẽ không cho Nam tổng mặt mũi, vậy biết xử trí thế nào mới hay. Dù sao ai ai cũng đều thấy được rõ ràng hai vị sư huynh này có bao nhiêu địch ý với Nam tổng vì đã cướp đi cục cưng nhà họ. Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhìn phần đồ ăn của hai người, hơi nhướng mày. Cao Triệt trao đổi với Hứa Bán Vân ánh mắt hàm ý "Lợi hại nha, đến khẩu vị ăn uống của chúng ta cũng điều tra hết thảy." Đôi mắt Hứa Bán Vân trầm trầm, đáp lại hắn ánh mắt "Thật nhiều kỹ xảo, trách không được Chỉ Chỉ bị trúng chiêu." "Ăn đi." Cao Triệt cười cười, "Huynh thích ăn món này nhất." Hứa Bán Vân miễn cưỡng ăn một miếng, mắt hơi run run, ngon hơn loại hắn từng ăn nhiều. Hắn cố gắng nhịn xuống không để lộ vẻ vui sướng thoả mãn vì bị mỹ thực dụ hoặc, quyết không cho Nam Thừa Phong cơ hội đắc ý, lại nhịn không được ăn thêm một miếng. Cao Triệt chỉ mỉm cười, thần sắc khó lường, làm người ta không biết hắn đang thật sự nghĩ gì. Lục Chỉ ăn đến vui vẻ, còn kéo Nam Thừa Phong cùng ăn, "Nếu không có Thừa Phong chắc em đói chết mất." Cậu dựa vào vai Nam Thừa Phong, "Thừa Phong thật tốt với em nha!" Cậu cố ý nói câu này thật lớn. Cao Triệt và Hứa Bán Vân tức giận lắc lắc đầu, đúng là nhãi con nuôi lớn cho đã, giờ khuỷu tay quẹo cả ra ngoài. Hai người họ không nói gì, Lục Chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, bất mãn bĩu môi, Nam Thừa Phong dùng khăn tay lau khoé miệng cho cậu, "Ăn đi em." "Dạ." Lục Chỉ cười với Nam Thừa Phong, sợ kéo dài thời gian ghi hình nên nhanh chóng ăn một miếng, lại không nhịn được hỏi, "Lát nữa anh phải về công ty sao? Chuyện xử lý tốt chưa anh? Không nên vì em mà trễ nãi công việc nha." "Công việc buổi sáng đã xử lý xong, em cứ yên tâm." Nam Thừa Phong dùng nĩa đút cho cậu một con tôm. Mấy người ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, đúng kiểu mỗi cây mỗi hoa, mỗi người mỗi vẻ. Trịnh Doanh Doanh thì đỡ trán, Sầm ảnh đế thì rũ mắt, hai người cố gắng dời mắt đi chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền. Chỉ có Vu Tư Điềm vẫn còn lấp la lấp lánh, "A, Nam tổng cũng biết cưng chiều quá đi, đáng yêu quá, xứng đôi quá." Mộ Ly thấy Nam Thừa Phong đối xử tốt với Lục Chỉ như vậy, khoé miệng hơi cong lên, tựa như rất vừa lòng với quang cảnh này, cúi đầu, an tĩnh tiếp tục ăn phần mình. Biết Nam Thừa Phong không có chậm trễ công tác, Lục Chỉ mới yên lòng, được hắn đút ăn no căng, nhịn không được dựa vào hắn nói, "Anh tốt nhất ~" "Khụ khụ. " Cao Triệt và Hứa Bán Vân hai mắt sáng quắt nhìn chằm chằm sang. "Các sư huynh cũng tốt nhất." Lục Chỉ cảm nhận được luồng ánh mắt nóng rực, nhanh chóng bổ sung. Nam Thừa Phong cười cười, gật đầu, quan tâm nói, "Uống nước đi em, tôi sẽ ở với em đến khi kết thúc buổi quay hôm nay." "Dạ!" Lục Chỉ cảm thấy mình thật không muốn rời khỏi hắn. Nam Thừa Phong thật giống như không khí của cậu, có thể để cậu tự do tự tại, vô tư vô lo, chỉ hưởng thụ vui vẻ. Đạo diễn thấy Lục Chỉ ăn xong mới đi qua, ông cười nói với Nam Thừa Phong trước, "Nam tổng, cảm ơn ngài chiêu đãi." Nam Thừa Phong gật đầu, ông lại nói với Lục Chỉ, "Lục đại sư, ngài ăn xong rồi? Vậy chúng ta bắt đầu quay?" Mọi người đều ăn no, tâm tình vui sướng, càng nhiệt tình quay chương trình, ai cũng không khỏi thêm kính trọng Lục Chỉ, ấn tượng với Nam Thừa Phong cũng có điểm thay đổi. Rốt cuộc lời đồn bên ngoài khủng bố thế nào cũng không bằng tự mình chứng kiến, bên ngoài cao lãnh vô tình, thực tế lại là cao thủ cưng vợ, thiết lập này đúng chuẩn gu hot trend bao người hâm mộ. Mỗi người quay về vị trí của mình, bắt đầu quay chương trình, sau khi MC và đạo diễn thương lượng, quyết định xem vấn đề này như một phân đoạn của chương trình. "Lục đại sư, tôi nhớ rõ ngài đã lau đi đáp án 11 của Mộ Ly, chúng tôi đã tính quá, giờ đã có chín, vậy 2 cái nữa ở đâu?" Lục Chỉ cười cười, "Cô có thể hỏi Mộ Ly nha." MC biết cậu biết Mộ Ly là người trong giới giải trí, cố ý cho hắn cơ hội lên hình, liền thức thời quay sang Mộ Ly. "Mộ đại sư, lúc trước anh biết 11 sinh vật, vậy còn 2 cái ở đâu rồi?" Mộ Ly nhìn Trịnh Doanh Doanh, "Bên người chị Doanh Doanh có hai." Trịnh Doanh Doanh ngẩn ra, nhìn sang hai bên, cái gì cũng không có. Vu Tư Điềm sợ tới mức thiếu điều nhảy từ trên ghế xuống, hoảng sợ nhìn xung quanh Trịnh Doanh Doanh, vẫn như cũ, không nhìn ra được gì. Những thí sinh khác sôi nổi thảo luận, ngay cả Xích Tiêu Tử và Phong Thương Hải cũng nghi hoặc khó hiểu. "Bên cô ấy có hai? Tôi không nhìn ra, cậu nhìn ra không?" "Không a." Phong Thương Hải nhíu mày nói, trong nhóm người, khả năng thông linh của hắn là mạnh nhất, hiện có thể sửa miệng là Mộ Ly mạnh nhất, nhưng thực lực hắn còn đó lại một chút cũng không cảm nhận được, không khỏi có chút mất mát. "Bên người chị Doanh Doanh không phải quỷ, nói đúng phải là linh thể, là người thủ hộ cho chị Doanh Doanh. Bởi vì linh hồn quá mức thuần tuý sạch sẽ, hơn nữa từng được tinh lọc, cho nên rất nhiều người không cảm biến được." Mộ Ly giải thích. "Anh nói, có linh hồn bảo vệ tôi?" Trịnh Doanh Doanh khó hiểu nhìn sang hai bên, "Nhưng tôi không cảm giác được gì hết." Mộ Ly gật đầu, "Chị cẩn thận ngẫm lại đi, có phải từng tránh được vài lần khốn khó hay không." Trịnh Doanh Doanh cuối đầu cân nhắc, Vu Tư Điềm đã lanh mồm lanh miệng, "Chị Doanh Doanh, chị đã quên trước đó Hoàng Phỉ Vân vì đoạt tài nguyên của chị, nên bỏ thuốc chị mang đi tặng nhà đầu tư □□, sau đó nhà đầu tư đột nhiên bị tiêu chảy, chị mới tránh được một kiếp?" Mọi người nghe vậy kinh hãi, ngoại trừ mấy vị phong thuỷ sư, trong đài không ai không biết Hoàn Phỉ Vân là ai? Vị kia là sao nữ bị Trịnh Doanh Doanh công khai mắng thẳng mặt, bởi vì việc này bên ngoài vẫn luôn đồn Trịnh Doanh Doanh ghen ghét Hoàng Phỉ Vân lấy được đại ngôn mình không chiếm được, làm Trịnh Doanh Doanh bị mắng trên Weibo thật lâu, không ngờ chân tướng sau lưng lại đảo ngược đến vậy! Sầm ảnh đế cũng hít một hơi, nhìn Trịnh Doanh Doanh, "Thật giả vậy?" Trịnh Doanh Doanh nhíu mày, hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện làm mình kinh tởm, chỉ nhíu mày nói với Vu Tư Điềm, "Đừng nói nữa." MC tương đối linh cơ, nhìn sang các thí sinh, "Chư vị đại sư tính xem chuyện này là thật hay giả?" Mấy người tính tính toán toán, gật đầu, "Quả thật có chuyện này." MC cũng biết không hỏi thêm nhiều. Trịnh Doanh Doanh muốn nói sang chuyện khác, nhưng thật sự cũng tò mò, nên tiếp tục hỏi Mộ Ly, "Hai người thủ hộ bên cạnh tôi là ai? Cũng không thể nói là thiên sứ nhỉ?" Mộ Ly lắc lắc đầu, "Năng lực của tôi tính không ra được." Hắn nói xong nhìn sang Lục Chỉ. Hắn quả thật không biết, loại linh thể này được tinh lọc quá mức sạch sẽ, ngoại trừ thiên sư có độ thuần tịnh linh hồn cao, những người khác cơ bản không thể phát hiện, càng đừng nói là nhìn thấy rõ bộ dáng cùng tính ra liên hệ với ký chủ. Đây không chỉ khảo nghiệm năng lực của thiên sư, mà càng khảo nghiệm độ thuần tịnh linh hồn và mệnh cách của thiên sư. Trong lòng hắn thấy rất buồn, phiền não ngập tràn. Hắn cảm giác được nhưng lại không nhìn thấy được dù chỉ một chút, chỉ có thể theo bản năng dựa vào người hắn tín nhiệm nhất. Trịnh Doanh Doanh lập tức nhìn sang Lục đại sư, "Lục đại sư? Ngài biết không?".