Editor: May Tiếng nói lãnh trầm quen thuộc cường thế chui vào lỗ tai, giống như định hải thần châm hung hăng va chạm vào tâm linh của Lạc Ương Ương. “Phong Thánh?” Lạc Ương Ương nỗ lực mở to hai mắt, trong tầm nhìn dần dần rõ ràng, thình lình thấy được Phong Thánh ngồi ở mép giường. Vừa thấy được Phong Thánh, Lạc Ương Ương trải qua sợ hãi thật lớn cũng cố nén không rớt nước mắt. Trong nháy mắt an tâm xuống, cái miệng nhỏ của cô méo một cái liền khóc lên. Phong Thánh thật sự tới, anh thật sự tới. Anh nói không có việc gì, anh tới liền không có việc gì. Lạc Ương Ương hoàn toàn an tâm, lần đầu tiên biết, hóa ra Phong Thánh có thể mang cho cô cảm giác an toàn lớn như vậy. Trong ủy khuất và đau đớn thật lớn, cô duỗi tay muốn ôm anh: “Phong Thánh, ôm.” Lạc Ương Ương nằm ở trên giường nhỏ cũ nát, tóc dài rối tung hỗn độn, cùng với khuôn mặt nhỏ tái nhợt không hề có huyết sắc, khiến cô nhìn qua tựa như một búp bê rách nát. Phong Thánh đau lòng đến hô hấp không thông, thấy Lạc Ương Ương muốn anh ôm, anh vội đau lòng bế cô lên: “Ngoan, tôi sai, không có việc gì không có việc gì.” Á Tuyền đang giúp Lạc Ương Ương băng bó cầm máu, lúc cô đột nhiên giơ tay muốn Phong Thánh ôm, tay anh trợt một cái liền cọ tới cổ Lạc Ương Ương rồi. Anh ấn miệng vết thương của Lạc Ương Ương, lo lắng buông lỏng tay sẽ trào ra càng nhiều máu tươi. Cho nên khi Phong Thánh bế Lạc Ương Ương lên, anh cũng không dám buông tay. Chính là, hai người bọn họ vừa ôm nhau, anh còn đè nặng miệng vết thương Lạc Ương Ương, tay liền bị thân thể hai người kẹp lấy. Anh đứng ở một bên, thấy thế nào đều như là đang đánh lén Lạc Ương Ương ****. “……” Tuy rằng toàn tâm của Phong Thánh đều ở trên người Lạc Ương Ương, nhưng anh cũng phát hiện tình huống này, mắt lạnh vừa nhấc liền bắn về phía Á Tuyền. “BOSS, cầm, cầm máu.” Á Tuyền bị bắn đến tay đều run lên một chút. Ánh mắt này của BOSS là có ý tứ gì? Sao lại có thể hoài nghi anh!