Cô thực sự ngu xuẩn. Không phải cô đã biết Lăng Ý là loại đàn ông đào hoa, lăng nhăng từ lâu rồi sao? Không phải cô đã sớm nhắc nhở chính mình vô số lần không nên động lòng với hắn, không nên có những hy vọng xa vời về cuộc hôn nhân này rồi sao? Tại sao, tại sao vẫn vì sự quan tâm của hắn, vì nghe lời của mấy người giúp việc nghị luận, liền thật sự cho rằng hắn chỉ thuộc về cô, chỉ đối tốt với một mình cô. Lê Cảnh Trí, mày thực sự ngu đến hết thuốc chữa rồi. Hướng Diệc Nhiên nắm chặt cổ tay cô, như muốn nói đây không phải là cầu thang ở nhà, đây là cầu thang của tòa nhà cao hơn sáu mươi tầng đấy. Cô bị dáng vẻ cuống cuồng của anh ta làm cho nín khóc, bật cười: "Hướng Diệc Nhiên, tôi không có yếu ớt đến thế." Hướng Diệc Nhiên cũng bị ánh mắt của cô làm cho ngẩn người, dừng một chút rồi mới buông tay: "Cô mạnh mẽ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi nhắc nhở cô, đôi chân của cô còn chưa có khỏi hoàn toàn. Dằn vặt mình như thế, người chịu khổ chỉ có cô thôi." "Anh đây là đang quan tâm tôi?" "Không phải vậy chẳng lẽ tôi đang giễu cợt cô chắc?" "Nhưng tình huống lúc nãy giữa tôi và Lăng Ý, anh cũng đã nhìn thấy, anh không cần bởi vì anh ta mà cố ý quan tâm đến tôi." "Người phụ nữ này thực sự muốn ăn đòn mà." Hướng Diệc Nhiên hừ một tiếng: "Cô thú vị như vậy, tôi coi cô là bạn bè được chưa? Đây là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau." Cô lau lau nước mắt: "Thật sự?" "Dù gì tôi cũng là một người đàn ông, đi lừa cô làm gì?" "Cảm ơn." Thanh âm nhẹ nhàng như chỉ cần có một cơn gió lướt qua cũng có thể bay đi, dáng vẻ bây giờ của cô cũng vậy, yếu ớt như thể chỉ cần đụng đến là có thể vỡ thành ngàn mảnh nhỏ. Hướng Diệc Nhiên thấy mình có cảm giác là lạ, trước đến nay chưa bao giờ có, nếu nói đau lòng cũng không giống đau lòng, nếu nói thương cảm cũng không giống thương cảm. Anh ta mạnh mẽ kéo cô vào trong thang máy, ấn tầng trệt, sau đó đi ra ngoài, đứng cửa dặn dò cô: "Cô đi thang máy xuống, chuyện của cô và thang máy không có quan hệ gì với nhau, tôi ở chỗ này còn có chút chuyện, sẽ không tiễn cô." Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô nhìn anh ta, viền mắt rưng rưng, khe hở ở cửa thang máy dần dần nhỏ đi. Trong lòng Hướng Diệc Nhiên nhói một cái, trước khi cửa thang máy đóng lại một giây, anh ta nhấn nút trêи tường, cửa thang máy mở ra lần thứ hai, anh ta đi vào bên trong. "Tôi tính lại rồi, nhìn bộ dạng của cô như vậy, tôi không yên tâm, vẫn là để tôi đưa cô xuống dưới lầu." Hướng Diệc Nhiên buồn bực mất tập trung lẩm bẩm: "Tính lại, vẫn là nên đưa cô về tận nhà nếu không cô mà ở trêи đường có chuyện gì lại đổ lỗi tại tôi." Anh ta cứ nói lải nhải một mình, không đề cập đến chuyện của Lăng Ý, chỉ nói muốn cô cẩn thận, sợ cô có chuyện. Lê Cảnh Trí không nói gì, ngồi xổm trong một góc thang máy, khóc lóc, như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích. Hướng Diệc Nhiên chưa từng dỗ người khác, tay chân luống cuống, muốn kéo cô lên, lại nghĩ cô là vợ của Lăng Ý, đụng chạm tay chân không được thích hợp cho lắm. Anh ta thật sự hết cách rồi, chỉ có thể nhắc đi nhắc lại: "Cô đừng khóc, khóc sẽ khiến lớp trang điểm bị trôi đi, đến lúc đó sẽ dọa chết người khác đấy." Người phụ nữ ngồi chồm hỗm trêи mặt đất khóc lớn: "Tôi không trang điểm." Sau đó lại càng khóc lớn hơn. "Không trang điểm, không trang điểm mà da dẻ vẫn được như thế chính là ông trời ban cho, nếu cô lại khóc, lại khóc......Lại khóc..." Hướng Diệc Nhiên không có kinh nghiệm an ủi người khác, nghĩ nửa ngày mới ra được mấy chữ: "Sẽ trở nên xấu xí."