Trêи đường gặp phải kẹt xe, lúc Lê Cảnh Trí chạy đến bờ sông thì đèn đường đã được thắp sáng. Giang Noãn cô đơn một mình đứng vịn lan can uống rượu, dưới chân toàn là vỏ bình đã rỗng. Gần đây nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, Lê Cảnh Trí vừa xuống xe đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, cô rụt cổ, kéo lại quần áo, đi tới bên cạnh, cầm lấy bình rượu trong tay Giang Noãn. "Cậu điên rồi sao, lạnh thế này còn chạy một mình đến bờ sông uống rượu, lại uống nhiều như thế, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?" "Xảy ra chuyện thì như thế nào? Anh ấy sẽ đau lòng sao? Mình đã làm nhiều chuyện như thế, cố gắng như thế, ngay cả bản thân cũng nguyện ý cho anh ấy, tại sao anh ấy vẫn không cần mình?" Lê Cảnh Trí nhìn thấy bộ dạng thiếu sống thiếu chết của cô, trực tiếp đưa tay ra ném chai rượu xuống nước. "Noãn, cậu tỉnh lại đi, chỉ là một người đàn ông mà thôi, việc gì mà phải giày vò mình như thế?" "Cậu không hiểu đâu, mình thích anh ấy nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ của anh ấy mình đều chú ý, nhưng ánh mắt của anh ấy lại chưa từng dừng lại trêи người mình." Giang Noãn gào khóc. Lê Cảnh Trí đau lòng ôm lấy cô: "Đàn ông trêи thế giới này nhiều như vậy, chúng ta sẽ tiếp tục tìm người tốt hơn anh ta cho cậu được không?" "Sẽ không đâu, sẽ không ai có thể tốt hơn anh ấy đâu. Mình yêu anh ấy, chỉ một mình anh ấy thôi!" Giang Noãn chôn mặt trong ngực cô, đánh mấy cái phát tiết. Lê Cảnh Trí không hề đề phòng, bị cô ấy đánh đau, nhưng vẫn nhịn xuống: "Chúng ta về trước được không? Cậu uống nhiều rồi, chỗ này không an toàn." "Mình không đi, mình muốn uống rượu, mình muốn say, say chết luôn cũng được, xem xem anh ấy có đến tìm mình hay không? Nếu anh ấy không đến, sau khi mình chết, anh ấy liệu có thấy áy náy không? Mình yêu anh ấy như vậy, tại sao anh ấy lại không thể yêu mình dù chỉ một chút?" Có vẻ như sau khi cô ra nước ngoài, Giang Noãn đã tìm thấy được người mình thích rồi. Sau khi về nước, cũng thỉnh thoảng có nghe qua Giang Noãn nói qua về người mà cô thích, nhưng Lê Cảnh Trí vẫn chưa từng gặp qua người đó. Nhưng thật không ngờ Giang Noãn lại yêu đến điên cuồng như vậy. Trêи mặt Giang Noãn đỏ ửng: "Ngày hôm đó mình đã phải rất cố gắng mới có thể tỏ tình với anh ấy, nhưng anh ấy thậm chí còn chưa nghe hết đã nói, anh ấy không thích mình. Mình nói không sao,mình có thể đợi, đợi đến khi anh ấy yêu mình, nhưng anh ấy nói không thể... không thể." Cô lôi kéo tay của Lê Cảnh Trí, ánh mắt tràn đầy sự không cam tâm, tàn nhẫn đến đáng sợ: "Tại sao lại không thể? Tại sao lại chỉ dùng có một câu đã phá hủy hết toàn bộ tình yêu của mình?" "Noãn, cậu bình tĩnh lại trước đã, Noãn!" Cô bị Giang Noãn lay đến nỗi không đứng thẳng được, lúc cô còn tưởng mình sắp bị lay đến ngã thì Giang Noãn dừng lại, ngất xỉu vào trong lòng cô. Giang Noãn uống nhiều rượu, ngồi bên bờ sông cả buổi, bị sốt cao, viêm phổi. Lê Cảnh Trí không còn cách nào khác, chỉ có thể ở trong bệnh viện chăm sóc cho cô cả một đêm. Sáng hôm sau, Giang Tây Long nghe tin vội vàng chạy đến. Lê Cảnh Trí đứng lên, nhỏ giọng: "Anh Tây Long, anh đến rồi, vậy em giao Noãn cho anh, chân em đi lại không tiện, phải đi về trước." "Để anh đưa em về." Cô từ chối: "Noãn còn chút nữa là truyền xong, cần có người bên cạnh." "Không sao, anh kêu bác sĩ chiếu cố một chút là được."