Tin tức được bao phủ khắp cả thành phố A, Giang Noãn nhìn thấy gọi điện đến chúc mừng cô. "Cậu xem, mình đã nói hai người cưới trước yêu sau rồi mà còn không chịu tin. Mình nói cái gì thì chính là cái đó. Lăng phu nhân cũng đối với cậu thật tốt, như con gái ruột vậy, các gia đình bình thường đều phải kinh sợ trước mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, làm gì có ai hạnh phúc như cậu?” "Là cậu lợi hại nhất, nói cái gì chính là cái đó được chưa?" "Vậy cậu có muốn cảm ơn câu nói của mình mà mời mình đi ăn cơm một bữa không?" Lê Cảnh Trí nhìn lại bộ dạng của chính mình bây giờ, tốt nhất vẫn là từ chối: "Thôi, quên đi, mình hiện giờ đi đứng không tiện, chờ sau này rồi nói." "Vậy cũng được, chờ lúc nào chân cậu khỏi rồi đi." Giang Noãn có hơi thất vọng, nhưng cũng không ép buộc cô, cúp máy. Hách Ánh bê canh lên cho cô: " Cảnh Trí, nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Nếu trêи thế giới có cuộc bình chọn mẹ chồng tuyệt vời nhất, Hách Ánh chắc chắn sẽ giành giải vô địch. Từ khi Lê Cảnh Trí gãy chân tới nay, mỗi ngày bà đều hầm canh đại bổ cho cô, chăm sóc từng tí một, chỉ mong cô có thể nhanh chóng khỏe lại. "Mẹ, là một người bạn của con." "Là con gái nhà họ Giang sao? Con có thể đi ra ngoài một chút mà, ở nhà mãi cũng thấy chán." "Con đi đứng không tiện....Vẫn là quên đi." Từ khi xảy ra tai nạn đến nay, cô ở nhà cũng gần ba tháng rồi, thật ra cũng có chút buồn chán, nhưng mà không còn cách nào khác. "Đứa bé ngốc này, để mẹ đi bố trí mấy người giúp con. Hai đứa nói chuyện thì để bọn họ chờ ở ngoài xe, lúc lên xuống để bọn họ giúp là được rồi. Con chỉ không thể cử động một chân thôi mà không phải sao?" Nghe mẹ chồng khuyên, cô cũng có chút động tâm. Mấy tháng vừa qua , nhờ có bà chăm sóc, chân cô tốt hơn trước nhiều rồi, đã có thể chậm rãi hoạt động, chỉ là không được nhanh lắm mà thôi. Cô lại gọi điện cho Giang Noãn, hẹn trưa mai gặp. Giang Noãn vui mừng, nhảy dựng lên, suýt nữa thì bị ngã. May mà phía sau có người đỡ cô một cái: "Cẩn thận một chút, lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy." Âm thanh này là của Giang Tây Long. "Được rồi mà, lần sau em sẽ cẩn thận." "Ừ." Hai người ở bên kia nói chuyện không chú ý điện thoại đã bị ngắt. Ban đầu khi Lê Cảnh Trí về nước, cô sợ nhất nhìn thấy Giang Tây Long, cũng sợ nghe thấy giọng nói của anh. Cô luôn cảm thấy mình có lỗi với anh, càng sợ mình không khống chế được tâm tình. Hiện tại cô đã nghĩ thông suốt, nghe thấy giọng anh cô cũng rất bình tĩnh. Cô và anh đã cắt đứt từ ba năm trước, ban đầu cô không thể khống chế được tâm trạng của chính mình do cô không cam lòng, không cam lòng hai người cứ thế mà phải xa nhau, không cam lòng phải gả cho một người mà cô không yêu. Bây giờ thì cô còn cái gì không cam lòng chứ? Người nhà họ Lăng đối xử tốt với cô như vậy, cô mà còn ôm ấp bất cứ suy nghĩ gì với Giang Tây Long, mới thật sự là có lỗi với nhà họ Lăng. Ngày hôm sau, Lê Cảnh Trí đi ra khỏi nhà, giải sầu. Giang Noãn đẩy xe lăn của cô đến bên xe ô tô mà mẹ chồng cô đã chuẩn bị, Giang Noãn đỡ cô, để tài xế cất xe lăn vào trong xe. Tuy cô chỉ có một chân có thể hoạt động nhưng đứng trước cửa xe một chút thì không có vấn đề gì. Giang Noãn đỡ cô, chuẩn bị vào trong xe, bỗng nhiên có mấy người lao đến. Có người cầm bút ghi âm, có người cầm máy quay, chen lấn trước mặt cô.