Lăng Ý cười cười, cảm thấy người phụ nữ này phản ứng thật thú vị. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, cô đang ở trong ngực mình run rẩy giống như đã làm việc gì mà không muốn cho người khác biết, có tật giật mình trở nên hoảng loạn. Bò lên giường của hắn khiến cô cảm thấy mất mặt sao? Việc này khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu. Trong lòng Lê Cảnh Trí không khỏi run lên, cô hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, lúc này mới mở miệng kêu hắn một tiếng: "Lăng Ý" Âm thanh mềm mại như là móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào trong lòng hắn, hắn nhìn cô, khóe môi nổi lên ý cười, "Tiểu Dã Miêu, nói cho tôi biết em là ai, buổi tối hôm ấy là ai dẫn em đến Lăng gia, hả?” Trong lòng Lê Cảnh Trí như có một bức tường đè nặng,"Thật ra tôi là....." "Thật ra cái gì?" Hắn hé mắt khẽ vuốt nhẹ cổ tay cô. Thật ra tôi là vợ của anh, nhưng anh lại cho rằng tôi là tình nhân trêи giường của anh! Lời này quả thật rất khó nói, Lê Cảnh Trí làm thế nào cũng không mở miệng được. Ba năm trước, bọn họ bị ép kết hôn, kết quả Lăng Ý đem hết tất cả nợ nần đều tính trêи đầu cô, nếu bây giờ chuyện này bị cô nói ra liệu hắn có cảm thấy mất hết mặt mũi mà giết cô không. "Chúng ta đúng là cần nói chuyện, trước mặt mọi người nói không tiện."Lê Cảnh Trí mỉm cười rồi lùi lại phía sau hai bước. Nhưng cô càng lùi thì hắn càng tiến lại gần hơn. Cuối cùng cô bị hắn dồn đứng giữa hắn với bức tường lạnh lẽo phía sau, trong lòng Lê Cảnh Trí thực sự muốn khóc luôn rồi. Đây là trung tâm thương mại Phong Ninh đấy, khách ở đây không giàu sang thì cũng phú quý, nếu như bị người khác nhìn thấy được, lại là một truyện cười. Người đàn ông vẫn tiếp tục trêu đùa xoa cằm của cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ bên môi cô, mở miệng: "Nói tôi biết em tên là gì?" "Lăng Ý, anh đừng như vậy." Người đàn ông cao lớn hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cô, hai tay của cô phải đẩy trước ngực hắn mới miễn cưỡng kéo dãn khoảng cách ra một chút. "Như vậy là loại nào?" Hắn một mực ép người xuống , càng thêm gần gũi, chóp mũi hai người dường như chạm vào nhau. Càng gần thân thể của cô hắn càng cảm nhận rõ mùi hương thanh nhã trong lòng, Lăng Ý không khỏi nhớ đến đêm hôm ấy, cảnh tượng cô ở dưới thân thể hắn, cảm giác trơn nhẵn khiến cho người ta không khỏi hồi tưởng. Bàn tay của hắn nắm chặt eo cô, kéo cô về phía ngực mình, "Tiểu Dã Miêu, em đây là đang muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi sao?" Đôi mắt cô sẫm lại, trong con ngươi chỉ còn tấm ảnh phóng to của khuôn mặt tuấn tú, Lê Cảnh Trí ôm ngực, nặng nề thở dốc. "Thật ra........Thật ra tôi là......." Phải nói thế nào đây? Làm sao để giữ được thể diện đây? Hắn lại còn xem cô như tình nhân trêи giường, cô không cố ý xảy ra quan hệ với hắn, cô cũng không làm sai chuyện gì? Sao cô phải chột dạ chứ? Cắn răng một cái, cô mở miệng nói:"Lăng Ý, thật ra tôi là Lê Cảnh......" "Sắc lang! Đồ sắc lang mau cút đi! Mau buông Cảnh Trí ra!" Túi da liên tiếp đánh trêи lưng hắn. Giang Noãn cảm thấy không yên lòng nên quyết định đi ra tìm Lê Cảnh Trí, không ngờ tới cô ấy lại bị một người đàn ông dồn vào góc tường đùa giỡn. Giang Noãn cầm túi dùng sức đánh mạnh vào người đàn ông hi vọng hắn mau chóng thả Lê Cảnh Trí ra: "Thả Cảnh Trí ra! Tôi liều mạng với anh! Anh có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là Lê Cảnh Trí, là Lăng thiếu phu nhân đấy, tên khốn, cái đồ trăng hoa này còn không mau buông tay!" Sức mạnh của Giang Noãn đối với hắn chẳng khác gì gãi ngứa nhưng những lời nói kia của cô lại mạnh mẽ đâm vào lòng hắn một nhát. Lăng Ý lấy lại tinh thần gắt gao nắm lấy Lê Cảnh Trí , hai con mắt u ám nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: "Cô ta nói cô là ai?"