Giang Tây Long nhìn thấy Lê Cảnh Trí, bước chân chậm lại. Giang Noãn vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện, thấy Giang Tây Long dừng lại, nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn về phía trước thấy Lê Cảnh Trí cùng Lăng Ý. Giang Noãn ngây cả người, lúc sau mới vẫy tay chào hỏi:"Cảnh Trí, thật trùng hợp, chuẩn bị đi ăn cơm lại gặp được cậu." Lăng Ý không nói gì, một tay ôm lấy eo của cô, cười như không cười quan sát phản ứng của cô. Lần này không thể trốn được rồi, cô nhìn về phía Giang Noãn và Giang Tây Long: "Thật trùng hợp", nhưng mà trùng hợp không đúng lúc ... Giang Noãn nhìn động tác thân mật của hai người, cười rạng rỡ. Trong khi đó ánh mắt của Giang Tây Long lại hiện lên một tia không cam tâm. Lăng Ý nở nụ cười lạnh lùng. Đầu ngón tay sờ tóc của Lê Cảnh Trí, ngắm nghía, nhưng thực ra là hắn cố ý đưa tóc cô ra phía sau, lộ ra chiếc cổ thon dài, trắng nõn, khiến cho dấu hôn màu đỏ sẫm càng trở nên nổi bật. Trong lòng Giang Tây Long như bị người ta đâm một nhát dao, đau nhói. "Đúng rồi, qua mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ mình, trong nhà định tổ chức một bữa tiệc nhỏ, cậu nhất định phải đến đấy. Cảnh Trí, lúc đó hai người các cậu có muốn đến cùng không?" Tất nhiên là không. Tên Lăng Ý này, lần đầu gặp Giang Tây Long còn động tay động chân, bây giờ mà tới tiệc rượu của nhà họ Giang, không biết còn làm nên chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn qua ngày mà thôi. "Còn phải...." Lời từ chối còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông bên cạnh chặn lại. "Rất vinh hạnh." Chỉ có mấy chữ mà đã tỏa ra khí thế bức người rồi,"nếu như rảnh, chúng tôi nhất định sẽ đến chúc mừng." Giang Noãn biết quan hệ giữa Lê Cảnh Trí và Lăng Ý rất phức tạp, vừa nãy chỉ định phá vỡ bầu không khí lúng túng mà thôi, không ngờ Lăng Ý lại đồng ý, cô thực sự bị dọa cho chết khϊế͙p͙ rồi. Hồi phục lại tinh thần, cô kéo tay Giang Tây Long: "Anh em mình có việc đi trước, lần sau gặp chúng ta nói chuyện tiếp." Thấy hai người đã đi xa lúc này Lê Cảnh Trí mới thở phào nhẹ nhõm. May mà không đánh nhau giống lần trước. Có điều sắc mặt của người nào đó lạnh đi không ít. Ra khỏi nhà hàng không hiểu tại sao Lăng Ý lại dẫn cô đi siêu thị. Hắn lấy một chiếc xe cho cô đẩy, hai người đi dạo cả nửa ngày mà trong xe vẫn trống không. Lê Cảnh Trí do dự mãi cuối cũng vẫn phải hỏi: "Anh đến siêu thị định mua gì à?" Hơn nữa loại người như hắn mà cũng có ngày đi siêu thị, theo lí thuyết, hắn muốn mua cái gì chỉ cần ra lệnh là được mà. Lăng Ý liếc nhìn cô: "Cô dọn đến ở cùng tôi chẳng lẽ không phải mua đồ dùng hàng ngày? Cô định dùng đồ của tôi chắc?" Cô im miệng. Xem ra lời nói hôm qua hắn nói trong phòng tắm là nói thật. Hắn muốn cô đến đó ở, phụ trách sinh hoạt hàng ngày của hắn. Cô còn tưởng hắn nói đùa thôi. Trong lòng hắn có bao nhiêu chán ghét mình, cô hiểu rất rõ, không nghĩ tới hắn lại đem cô giữ bên người, chỉ để đề phòng cô qua lại với Giang Tây Long, sợ cô làm chuyện khiến hắn mất thể diện. Không thể không nói, người đàn ông này cũng suy nghĩ quá nhiều rồi. Kể cả khi cô có ly hôn thì cô cùng Giang Tây Long cũng không còn khả năng hợp lại nữa rồi, giữa hai người đã có quá nhiều khoảng cách.