Lăng Ý lúc này mới nhìn cô ta một cái: "Đi ra ngoài." Y Nghê cười đắc ý, chỉ vào mặt Lê Cảnh Trí, vênh mặt, hất hàm: "Có nghe thấy không, đi ra ngoài." "Tôi nói là cô, Y Nghê, đi ra ngoài." Y Nghê không thể tin được, một giây trước Lăng Ý còn ôm lấy cô ta vậy mà một giây sau lại đuổi cô ta đi, cô ta tức giận giậm chân: "Ý!" "Tôi không muốn nói lại lần thứ ba." Giọng của hắn trầm xuống, đây là lúc hắn chuẩn bị nổi giận. Y Nghê dù không muốn đến đâu, cũng không thể chọc giận hắn, cực kì không tình nguyện mang theo túi xách rời đi. Vừa ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng "ầm" một phát, cánh cửa bị đóng lại bằng một lực đạo cực lớn. Y Nghê lúc này mới phản ứng lại, Lê Cảnh Trí không phải là chất xúc tác của cô ta và Lăng Ý, mà bản thân cô ta chính là một con cờ mà Lăng Ý dùng để kϊƈɦ thích Lê Cảnh Trí. Gần đây thái độ của Lăng Ý đối với Lê Cảnh Trí, cô ta đều thu vào trong mắt, ánh mắt của Lăng Ý khi nhìn Lê Cảnh Trí không giống khi hắn nhìn những người phụ nữ khác. Cô ta không nói rõ được nó như thế nào nhưng chắc chắn một điều, Lăng Ý đã động lòng rồi. Trước đây chỉ cần nói đến Lê Cảnh Trí, trong mắt Lăng Ý toàn là sự chán ghét, tuy nhiên cũng chẳng thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Nhưng gần đây, hắn cứ dây dưa với Lê Cảnh Trí , hắn nổi giận, hắn trở mặt, tất cả đều là bởi vì Lê Cảnh Trí. Y Nghê biết, buổi tối hôm ấy hắn nhìn thấy Lê Cảnh Trí và Giang Tây Long đứng ôm nhau cho nên mới tạo áp lực cho nhà họ Lê, trừng phạt Lê thị. Hắn biết, cô ta là người giội Lê Cảnh Trí một chậu nước lạnh, nhưng cũng không nói gì. Lúc đó cô ta còn cho là Lăng Ý quan tâm mình hơn Lê Cảnh Trí. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua Lăng Ý đang lợi dụng cô ta để kϊƈɦ thích Lê Cảnh Trí, buộc Lê Cảnh Trí phải đến tìm, cúi đầu với hắn mà thôi. Nói cho cùng, hắn không muốn ly hôn, tất cả mọi việc đều là thủ đoạn để hắn đối phó với Lê Cảnh Trí. Hiệu quả cách âm vô cùng tốt, một cánh cửa ngăn cách hai thế giới. Y Nghê đứng một mình ở bên ngoài, siết chặt nắm đấm, Lê Cảnh Trí rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì? Tại sao lại khiến Lăng Ý thay đổi đến như vậy? Nếu không có Lê Cảnh Trí, Lăng Ý đã sớm là của cô ta! Lê Cảnh Trí, tôi sẽ không tha cho cô đâu. Từ nhỏ tôi đã thích Lăng Ý, cô là cái thá gì? Giang Tây Long? Có thể lợi dụng người này. Trong phòng, hai người lặng im nhìn nhau, nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương. Tay hắn còn đặt trêи ngực cô, đánh giá vẻ mặt của cô: "Lê Cảnh Trí, cô đã suy nghĩ kĩ?" "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, trước đây là tôi không đúng, là tôi thiếu suy nghĩ, sau này tôi sẽ làm việc cẩn thận hơn, sẽ không để anh phải khó xử." Lê Cảnh Trí bây giờ đã hiểu được, cuộc hôn nhân này đã sớm không chỉ còn là chuyện của hai người bọn họ, mà là chuyện của toàn bộ nhà họ Lê. Lê thị phải dựa vào nhà họ Lăng mới có thể tồn tại, một khi ly hôn sẽ khiến Lăng Ý trở mặt, sản nghiệp của Lê thị cũng như vậy nhanh chóng sụp đổ. Hắn rút tay ra, đầu ngón tay lướt qua cằm cô, chạm nhẹ trêи môi. Hắn cười híp mắt: "Trước đây tại sao tôi không phát hiện cô sẽ ngoan ngoãn như thế nhỉ?” Không phải là do trước đây không có ai ép buộc cô sao... Lê Cảnh Trí oán thầm trong lòng, vẫn cố nở nụ cười. Tay hắn bỗng nhiên gia tăng sức lực: "Cười gượng gạo như vậy, có phải trong lòng đang thầm nguyền rủa tôi hay không?" Trong lòng Lê Cảnh Trí run lên, không nghĩ tới Lăng Ý lợi hại như vậy, có thể đoán được cả suy nghĩ của cô. Sau này, đối phó với hắn phải cẩn thận hơn một chút mới được.