Lê Cảnh Trí nhìn hai người đấu võ mồm, không nhịn được, cười trộm. Hai người đều trừng mắt nhìn về phía cô, hỏi cô cười cái gì. Cô không thể làm gì khác chỉ có thể nói cô không cười gì, khen bọn họ, một người đẹp trai, một người xinh gái. Hướng Diệc Nhiên và Lê Nguyệt rất dễ dụ, biết rõ là cô nói dối, nhưng nghe thấy cô khen cũng không hỏi tiếp nữa. Lê Nguyệt chọc ngoáy Hướng Diệc Nhiên khắp nơi, Hướng Diệc Nhiên muốn tỏ ra thân sĩ trước mặt Lê Cảnh Trí cũng không thể thực hiện được, nhìn dáng vẻ Lê Cảnh Trí mỉm cười nhìn bọn họ, Hướng Diệc Nhiên biết đại khái trong lòng cô hình tượng của anh ta chẳng khác nào diễn viên hài. Mặc dù có khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm, nhưng chắc chắn chỉ có thể làm Tống Tiểu Bảo*. *: Diễn viên hài Trung Quốc, da đen, lùn. Hướng Diệc Nhiên thở dài, đành chấp nhận. Tống Tiểu Bảo thì Tống Tiểu Bảo, chỉ cần cô thích là được. Để trả thù, vào kiểm tra buổi chiều, Hướng Diệc Nhiên cố tình bỏ lại Lê Nguyệt chỉ dẫn Lê Cảnh Trí đến bệnh viện. Hôm nay phải gỡ băng, nếu không có vấn đề gì lớn, sau này không cần đến nữa. Nếu như không khôi phục được, để lại sẹo, chắc phải chờ mấy tháng nữa, quay lại làm phẫu thuật xóa sẹo. Họ đến bệnh viện rất nhanh. Có nhân viên chờ sẵn, vừa thấy hai người, đã đưa họ đến phòng khám chuyên môn. bác sĩ để Lê Cảnh Trí ngồi xuống, chuẩn bị tháo băng. Vẻ mặt Lê Cảnh Trí rất bình tĩnh. Hướng Diệc Nhiên lấy cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, bác sĩ bị hành động của anh ta cắt ngang, thấy anh ta đã làm xong mới giơ tay lên, tiếp tục gỡ băng. "Chờ chút!"Hướng Diệc Nhiên hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng của anh ta còn căng thẳng hơn cả Lê Cảnh Trí. Chỉ đáng thương cho bác sĩ bị dừng lại hai lần. Hướng Diệc Nhiên nắm chặt tay Lê Cảnh Trí: "Nếu cô căng thẳng thì nắm lấy tay tôi này. ""Biết rồi, tôi không căng thẳng, chỉ có anh căng thẳng thôi. " Lê Cảnh Trí mỉm cười. Hướng Diệc Nhiên nắm chặt tay cô: "Là tôi căng thẳng, lần đầu tiên tôi thấy mấy cảnh này, sao mà không căng thẳng được?"Lê Cảnh Trí tinh nghịch nhìn anh ta: "Vậy lúc còn bé có phải anh cũng sợ tiêm, sợ uống thuốc không? Anh có sợ máu không?""Tôi không sợ mấy thứ đó, tôi sợ cô để lại sẹo. " Hướng Diệc Nhiên nói nhỏ. m thanh không lớn nhưng Lê Cảnh Trí vẫn nghe rõ. Cô ngây người, nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, đột nhiên cô cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng. Cô rút tay về, bác sĩ vừa muốn tiếp tục gỡ băng lại bị dọa hết hồn. Lần thứ ba bị cắt ngang, bác sĩ yên lặng để tay xuống. Chờ bọn họ nói xong rồi làm vậy, nhỡ đâu không cẩn thận chạm vào chỗ nào, ông cũng không chịu nổi trách nhiệm. Lê Cảnh Trí thấy tay Hướng Diệc Nhiên cứng lại, cảm thấy hành động vừa rồi của cô không được tốt cho lắm. Hai tay cô đan vào nhau, cọ qua cọ lại. Bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ xông lên đầu cô, chẳng lẽ Hướng Diệc Nhiên đối xử tốt với cô bởi vì ! Không đâu, không đâu, là do cô nghĩ nhiều thôi. Loại người như Hướng Diệc Nhiên sao có thể có suy nghĩ đó với cô được, nếu không phải do Lăng Ý dặn dò, anh ta sẽ không tới nhìn cô đâu. Anh ta nắm chặt tay cô là vì sợ không chăm sóc tốt cho cô, đến lúc Lăng Ý về anh ta không thể ăn nói với hắn. Chắc chắn là như vậy. Bầu không khí có hơi lúng túng, Hướng Diệc Nhiên cũng ý thức được hành động ban nãy có vẻ không thích hợp, vì lần này quá hòa hợp mà anh ta buông lỏng kiềm chế của bản thân. Anh ta dừng lại, đứng lên, nói với bác sĩ: "Gỡ băng cho cô ấy đi. ".