Nhã Trí đã mất đi tử cung, không còn người đàn ông tốt nào chịu cưới con bé nữa. Cho dù có gặp được người tốt, nhưng không thể sinh con, chắc chắn chồng cũng sẽ ra ngoài làm loạn, đến khi đó Nhã Trí sẽ không có địa vị gì trong nhà cả. Hơn nữa, là do Nhã Trí có thai với Lăng Ý nên mới bị như vậy, ngoại trừ để Lê Nhã Trí theo Lăng Ý, không còn cách nào khác nữa rồi. Bà chỉ có thể xin lỗi Lê Cảnh Trí!. Sau khi Lê Cảnh Trí rời đi không lâu, Lê Nhã Trí gọi điện tới. Viên Vũ nói yếu ớt: "Nhã Trí, hôm này con có ổn không? Mẹ không được khỏe, muốn đi bệnh viện kiểm tra, con đi với mẹ nhé. ""Mẹ, mẹ lại muốn gạt con đi đến bệnh viện với mẹ rồi đến khoa tâm thần chứ gì?" Giọng điệu của Lê Nhã Trí gắt gỏng: "Con nói là con không sao, chỉ cần mẹ giúp con hoàn thành chuyện ngày hôm nay, con chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. "Bắt cô ta đến bác sĩ tâm lý?Cha mẹ cô ta còn chê mặt cô ta chưa đủ dày sao?Một khi chấp nhận cho bác sĩ tâm lý trị liệu, chắc chắn phải nói ra chuyện tối hôm đó cô ta bị hai người đàn ông thay phiên nhau cưỡng bức ! Cô ta không ngu đến mức đi nói bí mật của mình cho người khác biết. Mãi mãi chỉ có mình cô ta biết bí mật này. Viên Vũ cảm thấy con gái bà có những hành vi điên rồ, bà không thể khuyên bảo được, chỉ có thể thở dài. Lê Nhã Trí buồn bực, truy hỏi: "Mẹ, chuyện thế nào rồi?""Con bé đồng ý rồi. ""Thật sao?""Thật. ""Quá tốt! Con yêu mẹ nhất! Moa!" Lê Nhã Trí kích động tắt điện thoại, trên mặt nở nụ cười quỷ dị!. Mí mắt Lăng Ý liên tục nhảy lên, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái. Ngồi trong phòng làm việc trống trải, hắn lại nhớ đến Lê Cảnh Trí. Hắn muốn cô đưa cơm cho hắn. Lê Cảnh Trí không dám nghe điện thoại của hắn, trong lòng cô cực kỳ khó chịu. Cô đã đồng ý chia sẻ hắn cho em gái. Cô đồng ý mất rồi. Cô che mặt, không kìm được nước mắt. Lăng Ý gọi hai cuộc điện thoại nhưng cô không nhận, hắn lại nhắn tin. "Vợ ơi, em đang làm gì thế? Em gói mấy món tối hôm qua chưa ăn hết đến đưa cơm cho anh đi, anh đói rồi. "Sau khi Lê Cảnh Trí hồi phục lại, ngón tay cô trở nên run rẩy. "Để trợ lý Lưu đi mua giúp anh đi, em thấy không thoải mái. ""Có phải là do tối qua anh làm em vất vả quá không?""Không phải. "Cô suy nghĩ một chút rồi lại gửi tiếp: "Em không sao, anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ muốn nghỉ ngơi chút thôi. "Lăng Ý không trả lời tin nhắn, mà gọi lại. Lê Cảnh Trí không dám nhận, hiện giờ cô dùng giọng mũi để nói, cô sợ bị hắn nghe thấy. Lăng Ý chỉ gọi một cuộc, cô không nhận, hắn không gọi nữa. Điều khiến Lê Cảnh Trí không ngờ là nửa tiếng sau, hắn lại xuất hiện trước mặt cô. Cô ngồi trên ghế salon, mắt đỏ ửng, trên đất vứt đầy giấy ăn. Trái tim Lăng Ý đau nhói, hắn cho rằng cô thực sự cảm thấy không khỏe, ôm cô lên, định đi tới bệnh viện. Lê Cảnh Trí vội vàng giải thích: "Lăng Ý, em không sao, em thực sự không có chuyện gì đâu. "Hắn nhận ra có gì đó không đúng, thả cô xuống, trầm mặt: "Tại sao em khóc?"Cô nhìn hắn, lại nhớ đến những gì mẹ nói với cô, trong chốc lát, cô không có cách nào mở miệng được. Chuyện trái với luân thường như thế bảo cô làm sao mở miệng đây. Cô bất lực, buồn bã, cô cũng muốn nói hết, nhưng chẳng thể nào nói thành lời. Đặc biệt người đàn ông trước mặt ! Là người cô yêu, cũng là người em gái cô yêu. .