Hướng Diệc Nhiên trực tiếp kéo Lê Nguyệt vào văn phòng của anh ta.Nhân viên nhìn thấy ông chủ đang lôi kéo một cô gái trở về thì sợ hết hồn.Mới nhìn thì tưởng là Lê Cảnh Trí, nhìn lại mới biết không phải, mặt mũi của cô gái này chỉ có một số chỗ giống với Lê Cảnh Trí, nhưng khí chất thì cách nhau đến một vạn tám ngàn dặm.Lê Cảnh Trí dịu dàng, hào phòng, vẻ ngoài của cô gái này lại khá cởi mở.Rõ ràng là chênh lệch rất lớn, sao bọn họ lại thấy khá giống nhỉ, xem ra làm việc lâu quá, mắt họ bị mờ hết rồi."Lê Nguyệt! Cô có lòng tự trọng hay không? Rốt cuộc cô đã nói gì với Cảnh Trí, tôi nhắc nhở cô, cô mà còn dám nói linh tinh trước mặt cô ấy, cẩn thận tôi xé nát miệng cô."Hướng Diệc Nhiên không dám thừa nhận, cũng không thể thừa nhận tình cảm của mình.Anh ta biết liêm sỉ, cũng biết đúng sai.Hiện giờ tình cảm của Lăng Ý và Lê Cảnh Trí rất tốt, anh ta không thể làm người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của người khác.Thích Lê Cảnh Trí là chuyện của một mình anh ta, anh ta không có cách nào không chế con tim của mình, cũng không cần người khác cảm thấy khổ sở như anh ta."Anh hiểu lầm rồi, tôi không nói cho cô ấy biết chuyện anh thích cô ấy." Lê Nguyệt biết nặng nhẹ, tuy rằng cô ấy không thích cái suy nghĩ của Hướng Diệc Nhiên, nhưng cô ấy cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Cô không hề để lộ những gì không nên nói trước mặt Lê Cảnh Trí.Hướng Diệc Nhiên oán hận nhìn cô ấy, dường như không tin.Lê Nguyệt lại giải thích: "Tôi thực sự không nói cho Cảnh Trí những cái kia, tôi chỉ tìm cô ấy vì có chuyện riêng thôi.""Được, vậy cô nói xem, cô tìm cô ấy có chuyện gì?"Vốn dĩ Lê Nguyệt định dùng tiền đập vào mặt Hướng Diệc Nhiên, nhưng cô ấy còn chưa lấy được tiền, đã bị Hướng Diệc Nhiên bắt được. Lê Nguyệt xấu hổ một lúc, mới rầu rĩ nói ra hai chữ: "Vay tiền.""Hiện giờ cô ở chỗ của tôi, ăn no ngủ say, cô thiếu tiền làm gì?" So với cuộc sống trước kia phải thuê tầng hầm, ăn những thứ không dinh dưỡng đó, những ngày tháng hiện giờ đúng là thiên đường. Thế mà Lê Nguyệt còn không biết đủ, đi vay tiền Lê Cảnh Trí?Chẳng trách câu cuối cùng mà Lê Cảnh Trí nói là chuyển khoản cho cô ấy.Cô ấy không phải lo ăn uống, xe của anh ta cũng cho cô lái, cô còn thiếu tiền làm gì?"Ở chỗ của anh, ăn mặc của anh là đang chiếm tiện nghi của anh, nhưng mà tôi không có chút tự do nào. Mỗi ngày thời gian của tôi đều lãng phí trên người anh, tôi không thể đi tìm việc làm, không phải lo vấn đề ăn mặc, nhưng tôi cũng có cuộc sống của tôi. Hơn nữa trước đó chúng ta cũng đã nói, tôi chỉ làm trợ lí cá nhân cho anh hai tháng, nhưng bây giờ thì sao? Theo tính toán của anh, tôi có làm cho anh nửa năm cũng chưa trả hết nợ."Trong lòng Lê Nguyệt đã nhẫn nhịn từ lâu, nói hết ra: "Chẳng lẽ tôi phải tiếp tục sống vu vơ như thế này trong nửa năm sao?"Bố mẹ muốn cô ấy ở lại thành phố lớn, là muốn cô ấy có thể tự kiếm tiền, không cần phải như một con sâu chui rúc trong một góc nào đó.Hướng Diệc Nhiên cười lạnh: "Nói vậy là do tôi có lỗi với cô sao?"Nhìn dáng vẻ này có vẻ như cô ấy không phải lợi dụng anh ta, mà đang đòi tiền anh ta bằng cách cố tình nói sang chuyện vay tiền Lê Cảnh Trí.Nếu không phải nể mặt Lê Cảnh Trí, muốn giành ấn tượng tốt trước mặt cô, anh ta sẽ không nhận giúp đỡ cô gái Lê Nguyệt này.Đúng là anh ta muốn trả thù một chút nên mời để Lê Nguyệt làm trợ lí cá nhân của mình.Nhưng sau đó, anh ta thấy cô ấy ở mỗi chỗ vừa rách vừa nát, ăn toàn mấy món rác rưởi, không có cả thịt, nên mới thay đổi chủ ý.Lê Nguyệt là bạn của Lê Cảnh Trí, coi như anh ta làm chút chuyện tốt, tích cóp danh tiếng và nhân phẩm.Tuy rằng mang danh nghĩa là làm trợ lí cá nhân nhưng Hướng Diệc Nhiên lại đưa Lê Nguyệt đến căn hộ của anh ta, tiền ăn một ngày ba bữa đều đặt trong ngăn kéo. Sợ cô ấy ra đường tìm việc không tiện, thậm chí còn tìm một chiếc xe ...!kém bắt mắt nhất của mình cho cô đi..