"Cô biết suy nghĩ đen tối gì của anh ta? Thực sự rất đen tối sao? Có đen tối lắm không?" Lê Cảnh Trí mỉm cười nhìn Lê Nguyệt. Đàn ông đen tối chỉ có thể là ở trên giường. Cô hiểu nhầm là Hướng Diệc Nhiên và Lê Nguyệt đã phát triển "sâu" đến bước kia rồi. Mới đầu Lăng Ý cũng thế, cũng thích dùng bất kì thủ đoạn nào ! Cô cũng thấy nó rất đen tối, sau đó, mãi rồi cũng quen. Nhớ đến Lăng Ý, vẻ mặt của Lê Cảnh Trí tối sầm lại. Lê Nguyệt thở phì phò, không chú ý đến tâm trạng thay đổi của Lê Cảnh Trí, dùng sức gật đầu: "Hướng Diệc Nhiên đúng là đồ lừa đảo, không được chuyện gì tốt cả. "Mơ tưởng đến vợ của anh em, có thể không đen tối sao?May mà Lê Nguyệt mắng thế nào thì mắng, nhưng cũng không nói những điều không nên nói. Một khi nói ra, những suy nghĩ của Hướng Diệc Nhiên sẽ trở thành khúc mắc trong lòng mọi người. Lê Cảnh Trí nhận ra Lê Nguyệt không muốn tiếp tục chủ đề này, cho rằng đây là tình thú giữa cô ấy và Hướng Diệc Nhiên, không hỏi đến cùng: "Đi thôi, chúng ta cũng uống xong rồi, đi lấy tiền thôi. "Vừa đứng lên, cô lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Lê Nguyệt, khoản nợ mà cô nợ Hướng Diệc Nhiên, không phải là tiền bữa ăn lần trước đó chứ?"Lê Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, mặt mày ủ rũ. Lê Cảnh Trí suy nghĩ: "Vậy không tính là vay, lần trước tôi đã nói tôi mời rồi, tôi sẽ trả cho Hướng Diệc Nhiên số tiền đó. "Vừa dứt lời đã thấy Hướng Diệc Nhiên đang mỉm cười đi về phía bọn họ. Chỗ này là của nhà họ Hướng, nghe nói Lê Cảnh Trí tới đây, vừa khéo anh ta cũng ở gần, nên nhanh chóng đi tới. Từ khi Lăng Ý làm hòa với Lê Cảnh Trí, anh ta cũng lâu rồi không có cơ hội gặp cô. Đôi khi, cả tâm trí và cơ thể đều không thể khống chế được. "Ơ, Cảnh Trí cô đang nói gì về tôi thế?" Khóe môi của anh ta hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú có thêm một chút tà khí, đủ để mê hoặc hàng ngàn cô gái. Không ngờ Hướng Diệc Nhiên lại tính toán một bữa cơm với Lê Nguyệt, còn vì chuyện này mà bắt ép cô ấy, dù sao trong lòng Lê Cảnh Trí cũng thấy không thoải mái, ban đầu là cô chủ động mời Lê Nguyệt ăn cơm. Cho dù Hướng Diệc Nhiên có phải vì thích Lê Nguyệt mà bắt nạt cô ấy hay không, chuyện này đều có trách nhiệm của cô. Lê Cảnh Trí học theo dáng vẻ của Hướng Diệc Nhiên, cười nhưng không phải cười, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Nói anh xấu xa, Hướng Diệc Nhiên, trong lòng anh rốt cuộc nghĩ thế nào? Thích một người không phải làm như anh đâu. "Hướng Diệc Nhiên thích Lê Nguyệt thì sao có thể bắt nạt cô ấy như vậy. Biết Lê Nguyệt không có tiền, còn dùng tiền ăn để bắt ép cô ấy. Nếu thực sự thích thì theo đuổi đi, khiến cô ấy cảm động, tiếp nhận chứ không phải dựa vào cưỡng ép. Hướng Diệc Nhiên nghe thấy câu này, cho rằng Lê Nguyệt nói cho cô biết chuyện anh ta thích cô, vẻ mặt lặp tức thay đổi: "Cảnh Trí, đầu óc của cô ta có vấn đề, thích suy đoán lung tung, thích đoán mò, cô tuyệt đối đừng tin tưởng cô ta. Tôi không có ý gì xấu đâu. "Lê Cảnh Trí nhíu lông mày, cảm thấy lời này của Hướng Diệc Nhiên có gì đó là lạ. Hướng Diệc Nhiên thấy vẻ mặt mơ màng của cô, kéo Lê Nguyệt ra trước mặt Lê Cảnh Trí, tức giận: "Lê Nguyệt, rốt cuộc cô đã nói gì với Cảnh Trí?""Tôi ! Tôi đã nói gì?" Lê Nguyệt bị anh ta nắm đau, cô ấy cũng chưa nói gì mà. "Cô vừa nói gì? Hiện giờ giải thích đi. ""Tôi không nói gì. ""Nói dối, cái shit!" Nếu như chưa nói, tại sao Cảnh Trí lại nói với anh ta như thế?Hướng Diệc Nhiên không muốn mất phong độ, cãi nhau với cô gái này trước mặt Lê Cảnh Trí, anh ta kéo Lê Nguyệt đi: "Cô đi theo tôi. "Lê Cảnh Trí ngơ người, cô chớp mắt, không kịp phản ứng. Chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hai người, hét lên: "Lê Nguyệt, chút nữa tôi chuyển tiền cho cô. ".