Ánh mắt Lê Cảnh Trí tối lại, cô tốt sao? Hình như không có chỗ nào không tốt, nhưng chỉ được vẻ bề ngoài thôi. Cô nhìn Lê Nguyệt ăn, dừng lại một chút, hỏi: "Cô chưa ăn sáng sao?""Ừ.""Ăn từ từ thôi, đừng ăn nhanh quá, như thế không tốt cho dạ dày, cứ ăn thế, nhanh bị đau dạ dày lắm."Trong khi ăn cơm, tâm trạng Lê Nguyệt cũng được thả lỏng: "Nếu tôi ăn nhiều một chút, buổi tối có thể giảm đi một bữa."Lê Cảnh Trí cảm thấy đau lòng: "Nếu ở thành phố mệt mỏi như vậy, tại sao còn muốn ở lại? Sao không đi về quê tìm một công việc khác?""Không." Lê Nguyệt lắc lắc đầu: "Cha mẹ tôi nói con gái ở thành thị mới có hy vọng."Cô ấy dừng lại một chút, nói tiếp:"Tôi không muốn để họ thất vọng." Cô ấy hiểu một nơi tít trong núi, để có thể nuôi con ăn học đại học khó khăn thế nào.Thấy Lê Cảnh Trí dừng đũa, nhìn mình, Lê Nguyệt cười với cô: "Ai da, cô đừng lo lắng, cô xem, tôi vẫn sống rất tốt đấy thôi. Ở thành phố nhiều cơ hội, coi như không kiếm được việc làm, làm bảo vệ hay là đi quét dọn tôi đều có thể làm được.""Lê Nguyệt, cô tốt thật." Cô cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, lí trí của cô đã già đi rất nhiều so với Lê Nguyệt.Lê Nguyệt cười híp mắt: "Chúng ta đều tốt." Tuy rằng cô ấy không biết bản thân tốt chỗ nào nhưng Cảnh Trí bảo cô ấy tốt, vậy thì chính là tốt. Không có nguyên nhân gì, chỉ vì cô thích Cảnh Trí, tin tưởng cô.Lê Cảnh Trí hỏi: "Số điện thoại của cô vẫn như cũ chứ? Lần trước tôi xin số nhưng vẫn chưa gọi qua lần nào.""Không đổi, không đổi, 24h luôn mở máy. Lúc nào cũng sẵn sàng, gần như sẽ không xuất hiện chuyện không gọi được." Rõ ràng đang buồn nhưng Lê Cảnh Trí vẫn bị hành động quay quay điện thoại của cô ấy chọc cười.Một cô gái mạnh mẽ, nếu có cơ hội, cô cũng muốn giúp đỡ cô ấy một chút. Dáng vẻ của Lê Nguyệt trông như cực kỳ đói bụng, vùi đầu vào ăn cơm, Lê Cảnh Trí không thấy đói, ngồi bên cạnh ngắm cô ấy. Vẻ ngoài của Lê Nguyệt cực kỳ đáng yêu, đôi mắt to, tròn, khuôn mặt cũng trắng nõn nhìn không giống đứa trẻ được sinh ra ở vùng quê.Đang suy nghĩ mải mê, bỗng có một bàn tay vỗ vào người cô. Lê Cảnh Trí quay người lại, thấy Hướng Diệc Nhiên đang nghiêng người nhìn cô. Hình như anh ta vừa chạy tới, hơi thở vẫn còn gấp gáp, dồn dập. Hai mắt Hướng Diệc Nhiên sáng lấp lánh, dường như vì sự xuất hiện của cô mà vui mừng. Chỉ là khoảng cách giữa hai người hơi gần, cô đứng lên, kéo dãn khoảng cách: “Hướng Diệc Nhiên, dây chuyền của tôi đâu?""Hứ, mở miệng ra chỉ nhớ đến dây chuyền, tôi còn tưởng cô sẽ hỏi thăm tôi đầu tiên?" Anh ta chẹp chẹp miệng, cảm thấy thất vọng. Cả sáng đều mở cuộc họp, vừa mới kết thúc, anh ta mở di động lên lại nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Lê Cảnh Trí, vội vàng xông ra ngoài, hỏi tiếp tân có người tìm anh ta hay không, người đó nói có, anh ta liền chạy theo phương hướng được chỉ, đi tìm. Không nghĩ tới, Lê Cảnh Trí lại chỉ nhớ đến sợi dây chuyền."Tôi giúp cô tìm được dây chuyền rồi, cô định cảm ơn tôi thế nào đây?" Hướng Diệc Nhiên cực kỳ ghen tỵ: "Cô vẫn còn chưa mời tôi ăn cơm lần nào, sao lại đi mời con nhóc kia ăn trước, hả?"Lê Nguyệt đang nhai thịt, con nhóc thì sao? Con nhóc thì không có quyền được ăn cơm à? Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, quần áo chỉnh tề, lai lịch chắc không nhỏ, không dám lên tiếng, tiếp tục gặm xương.Lê Cảnh Trí vẫn chìa tay ra: "Vậy anh đem dây chuyền trả cho tôi trước đi rồi nói."Hướng Diệc Nhiên giật mình: "Cô vẫn chưa nhận được dây chuyền?".