Bốn mắt nhìn nhau, giống như chưa từng có chuyện tranh cãi ngày hôm qua, cũng chưa từng có hiểu lầm ngày trước. Bọn họ cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên bình này nên hai bên đều không nói gì. Lê Cảnh Trí hắng giọng một cái: "Hôm nay không phải đi đến công ty à?" "Lát nữa đi." Tuy nói vậy nhưng Lăng Ý vẫn không có ý định ngồi dậy. Cô biết thân phận của mình ở đâu, hắn cũng từng nói với cô, cô phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Chìm đắm trong sự ôn nhu của hắn quá lâu mà cô đã quên mất chuyện giao ước giữa hai người. Cô thoát ra khỏi lồng ngực hắn, đi chân trần trêи sàn, đứng bên cạnh giường: "Bữa sáng muốn ăn cái gì tôi đi chuẩn bị cho anh?" Tuy chủ động nói chuyện trước nhưng thái độ của cô lại vô cùng xa cách. Hắn ngồi dậy, kéo tay cô lại: "Người giúp việc sẽ chuẩn bị." "Ừ." Cô rút tay ra: "Hôm nay anh mặc cái gì? Tôi đi lấy giúp anh." "Để tôi tự làm là được rồi." Hắn nhíu mày, lại duỗi tay ra ôm cô vào trong ngực: "Ngủ thêm một chút đi." Theo tính cách của cô, Lăng Ý cho rằng cô nhất định sẽ phản kháng, nhưng cô lại chậm rãi gật đầu. Hắn càng ôm cô chặt hơn. Nhớ lại nửa tháng trước, mỗi ngày Lăng Ý sẽ về nhà đúng giờ, người một nhà sống hòa thuận, vui vẻ, nhưng hiện tại tất cả đều đã thay đổi. Cô trở nên yên tĩnh, nghe lời,... Lăng Ý cảm thấy Lê Cảnh Trí không giống như trước kia mà hiện tại cô giống một con rối hơn. Lúc trước hấp dẫn hắn chính là bộ dạng bừng bừng tức giận của cô nhưng bây giờ.... Hiện tại hắn tiếp tục dây dưa cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nhưng muốn hắn buông tay, hắn lại không nỡ. Và kết quả của việc hắn buồn bực, khó chịu đó là toàn bộ Lăng thị đều gặp đại họa. Tất cả nhân viên đều biết, gần đây Lăng tổng của bọn họ tâm trạng không tốt, bất kể là báo cáo hay hội nghị, họ đều phải tập trung tinh thần, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ nói sai một chỗ là sẽ trở thành mục tiêu của họng súng. Đáng sợ nhất không chỉ có thế mà ngay cả tính tình tốt như Hướng Diệc Nhiên, gần đây cũng có khuynh hướng hắc hóa. Nguồn áp suất thấp ở Lăng thị quả nhiên không thể bình thường được. ....................... Đêm nay, Lăng Ý không về. Lê Cảnh Trí cười nhạt, lần này, thái độ thay đổi của Lăng Ý đối với cô, cô đều thu vào trong mắt. Trước đây cô vẫn luôn không hiểu tại sao Lăng Ý ghét cô như vậy nhưng cứ tránh né ly hôn, ép cô ở lại bên cạnh hắn. Gần đây bình tĩnh tỉnh táo hơn nhiều, cô mới hiểu được, người đàn ông kia thích mới mẻ, thích kϊƈɦ thích, mà cô lại chọc đúng vào điểm mẫn cảm của hắn, hắn mới có thể cảm thấy hứng thú với cô. Ngoài ra, Lăng Ý cũng tức giận vì cuộc hôn nhân này nên hắn mới càng chú ý đến cô. Vậy bây giờ cô sẽ trở nên ngoan ngoãn cho hắn chán ngấy thì thôi. Ban đầu là càng ngày càng về muộn, đến hôm nay là không về luôn, đây chính là điều tốt nhất mà cô muốn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa Lăng Ý sẽ lại quay về thời kì làm "hoa hoa công tử" như trước kia. Cuộc hôn nhân này với hắn vốn dĩ cũng chỉ như một trang giấy trắng, chẳng hề có một tác dụng ràng buộc nào. Bỗng nhiên điện thoại của cô đổ chuông, là của Giang Noãn. Bên kia điện thoại có tiếng nhạc rất ầm ĩ, nghe điện là một người đàn ông: "Xin chào, xin cho hỏi chủ nhân điện thoại này có phải bạn của cô không?" "Vâng, cô ấy làm sao vậy?" Giang Noãn đến quán bar uống rượu, tiêu tốn không ít tiền, nhìn bộ dạng hình như vừa ra khỏi nhà, trêи người không có xu nào. Quản lí thấy cô giống kẻ lừa đảo, nếu Lê Cảnh Trí không mang tiền đến thanh toán họ sẽ báo cảnh sát. Lê Cảnh Trí vừa nghe thấy vậy, vội vàng thay quần áo chạy tới.