"Hay là đang ghen?" Lăng Ý cười ra tiếng: "Được rồi, tôi thừa nhận, dùng người phụ nữ kia để em ghen là tôi không đúng, nhưng tôi không ngờ, giấm chua của em lại nhiều đến vậy, đến giờ mà vẫn còn chưa hết." Hắn thật lòng giải thích: "Tôi xin thề, từ sau khi em trở về nước, tôi chưa từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào khác." Bộ dạng chân thành mới giả tạo làm sao, Lê Cảnh Trí cười mỉa mai: "Đã mấy tháng rồi anh vẫn còn chưa chơi đủ sao?" Cô đã lấy ra tất cả tình cảm của mình cho hắn, thật sự yêu hắn, bây giờ đau thấu tim gan, hắn vẫn còn không thấy thỏa mãn sao? Chẳng lẽ, hắn vẫn còn âm mưu gì nữa? Hắn đứng người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, chống tay lên trán, thấp giọng: "Nói linh tinh gì thế, chẳng lẽ phụ nữ có thai thực sự sẽ ngốc ba năm sao?" Cô làm sao có thể biết được suy nghĩ của hắn. Ngoại trừ Hướng Diệc Nhiên, hắn chưa từng nói với ai về chuyện này, hắn chắc chắn Hướng Diệc Nhiên sẽ không nói với Lê Cảnh Trí, bởi vì Hướng Diệc Nhiên cũng không muốn tổn thương cô. "Lăng Ý, đừng như thế nữa, thật sự rất vô vị." Trước đây cô không phát hiện ra sự ôn nhu của hắn có bao nhiêu là giả dối, bây giờ ngẫm lại, khuôn mặt của hắn lúc nào cũng là cái dáng vẻ nghiêm túc ấy, lại khiến cho cô lọt vào trong cái hố sâu không thấy đáy này. "Vậy như thế nào mới là thú vị?" Tay hắn đưa vào trong áo, làm như muốn cởi áo cô: "Thật sự mang thai?" "Không có." Cô giữ lấy tay hắn. Ánh mắt Lăng Ý nhìn chằm chằm, chú ý từng thay đổi nhỏ trêи khuôn mặt cô. "Không có?" "Nếu như anh đã không tin tôi tại sao lại còn phải hỏi." "Nếu như dựa trêи cái tính cách mơ hồ này của em, tôi đoán, chuyện mang thai hay không em cũng không thể nào chắc chắn được." Lê Cảnh Trí siết chặt nắm đấm, không sai, quả thực cô cũng không chắc, chỉ là cô không muốn thừa nhận. Người đàn ông này chỉ cần dùng mắt là có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Vừa nghĩ đến chuyện mình bị hắn đùa giỡn như một con rối, sa vào trong cạm bẫy, mà hắn chỉ đứng nhìn cười đùa, trong lòng cô lại khó chịu. Cô tức giận nói: "Phải, tôi không chắc liệu mình có mang thai hay không, nhưng có một chuyện tôi dám chắc trăm phần trăm." Cô nhìn vào mắt hắn nói từng chữ: "Kể cả thật sự có thai, tôi cũng sẽ không sinh ra đứa trẻ này." Lăng Ý không phải là người nóng tính, nhưng lần này hắn thực sự bị chọc tức: "Cái này không phải do em quyết định, nếu như thật sự mang thai, dù cho không muốn cũng phải sinh." Hắn nắm chặt tay cô, thô lỗ kéo đi. Cô không có cách nà thoát nổi: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" "Bệnh viện." ...................... Chờ kết quả xét nghiệm máu. Không biết Lăng Ý nói cái gì với bác sĩ, lúc được kết quả, bác sĩ chỉ gọi một mình hắn vào. Lê Cảnh Trí tức giận, hắn lúc nào cũng bá đạo như vậy, dù kết quả thế nào đó cũng là thân thể của cô, hắn dựa vào cái gì mà không cho cô nghe? Không biết bác sĩ nói với hắn cái gì, lúc đi ra, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Lúc này cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Tôi không mang thai chỉ là do dạ dày không tốt có phải không?" Hắn không lên tiếng nhìn cô. "Tôi đang nói chuyện với anh đấy, tôi không mang thai đúng không?" "Em hy vọng không mang thai?" Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, khí thế bức người. Dù là vậy, Lê Cảnh Trí cũng vẫn hành động theo suy nghĩ, gật đầu: "Phải". Chỉ một chữ, rất kiên quyết, không phải ghen, cũng không phải là tức giận, mà chính là cô không hề muốn bản thân mình mang thai.