"Bị ta tới gần người thì ngươi tự cầu phúc đi!" Theo tiếng nói lạnh lẽo của Diệp Thiên vang lên, trong nháy mắt, hắn sử dụng các loại áo nghĩa chém giết của Thú Tâm Nộ.
Hắn giống như một con mãnh thú hạ sơn, phương thức xuất thủ cũng cực kỳ quỷ dị, khi thì như mãnh hổ, khi thì như hung vượn, khi thì như hùng sư, khi thì như thương lang, vồ, đập, xé, tay chân, đầu gối, bả vai đều được sử dụng, mỗi một khớp nối, mỗi một bộ phân trên người đều hóa thành binh khí kinh khủng.
"Lại là phương thức chiến đấu này.
" Phía dưới kinh dị một mảnh.
Phàm là người từng quan sát trận chiến giữa Diệp Thiên và Triệu Long thì đều biết Diệp Thiên có một loại đấu pháp quỷ dị, chiêu thức của đấu pháp đó cũng không hoa lệ nhưng lại gọn gàng linh hoạt, mạnh mẽ bá đạo nhưng lại không có kết cấu gì.
Nhớ lại Triệu Long ngày đó, không phải là cũng bị loại đấu pháp này đánh cho không ngẩng đầu lên được sao?"Đó không phải là những phương thức chém giết cơ bản nhất sao, sao khi vào tay Diệp Thiên thì lại… lại trở nên quỷ dị như vậy?""Tại sao ta cảm thấy Diệp Thiên không giống như là người mà giống như là một con hung thú vậy?""Quỷ dị, quá quỷ dị.
""Tiểu tử, ngươi trâu bò lắm!" Trước bàn cược, Hùng Nhị nhìn tới hoa mắt, thổn thức tặc lưỡi.
“A!”Trên chiến đài, Tề Hạo giận dữ rống một tiếng.
Mặc dù hắn mạnh hơn Triệu Long rất nhiều, cũng biết rất nhiều bí thuật nhưng mỗi lần thi triển thì đều bị Diệp Thiên cắt ngang, khó mà tránh được, bị Diệp Thiên tới gần người, sau đó bị đánh rất chật vật, toàn thân toàn là quyền ấn và dấu chân.
Giờ phút này, trên mặt hắn không còn vẻ châm chọc và khinh thường nữa, trước đó không lâu còn tỏ vẻ không ai bì nổi, tỏ vẻ sư huynh cao cao tại thượng, bây giờ lại như chó nhà có tang, bị Diệp Thiên đánh tới không ngóc đầu lên nổi.
"Chuyện này.
.
" Đám đệ tử đến trợ chiến của Nhân Dương Phong nhìn thấy cảnh này thì cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tề Hạo là ai, đó là sư huynh mà bọn họ luôn luôn kính úy, không ngờ bây giờ sư huynh lại bị một Ngưng Khí cảnh đánh cho liên tục bại lui.
"Đây là làn đầu tiên ta nhìn thấy Tề Hạo sư huynh chật vật như vậy.
""Tề sư huynh là Nhân Nguyên cảnh đó!""Rõ ràng Diệp Thiên đó chỉ là Ngưng Khí cảnh nhưng sao lại có chiến lực bá đạo như vậy?”"Rõ ràng là hắn dùng yêu thuật.
" Tô Tâm Nguyệt luôn trầm mặc ít nói, giọng nói lạnh lẽo đáng sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy Diệp Thiên đang công kích Tề Hạo thì nàng tức nghiến răng nghiến lợi.
"Yêu thuật, đúng, chính là yêu thuật.
" Nàng vừa dứt lời thì đệ tử Nhân Dương Phong đồng loạt hùa theo.
"Diệp Thiên, ngươi dùng yêu thuật, thật đáng xấu hổ.
" Khi tên đệ tử đầu tiên của Nhân Dương Phong phẫn hận gầm lên thì đám đệ tử của Nhân Dương Phong cũng hùa nhau mắng to.
Sau đó, hành vì của bọn họ tạo thành phản ứng dây chuyền dưới đài.
Đám đệ tử có quan hệ tốt với Tề Hạo đồng loạt hưởng ứng, từng tên lòng đầy căm phẫn, há miệng quát lớn, tiếng chửi rủa và gào thét liên miên không dứt.
"Lăn xuống, ngươi không xứng quyết đấu với Tề Hạo sư huynh.
"Không biết là ai trong đám người cầm trứng gà ném vào Diệp Thiên trên chiến đài.
Sau đó rất nhiều đệ tử cũng đồng loạt bắt chước, trứng gà, rau úng đều bị ném lên chiến đài, bọn họ muốn Diệp Thiên xuống đài, khiến cho Diệp Thiên đang chiến đấu cũng không thể không ngừng lại.
"Hằng Nhạc Tông ta chính là danh môn chính phái, không chứa chấp người dùng yêu thuật.
""Phải đưa hắn tới Giới Luật Đường nghiêm trị!”"Dùng yêu thuật, hành vì như vậy cũng quá hèn hạ!”Dưới đài lòng đầy căm phẫn, vô số người xúm nhau lên án Diệp Thiên.
Bởi vì dưới đài quấy rối, đại chiến trên đài cũng tạm thời dừng lại, Tề Hạo bị đánh chật vật không chịu nổi mới có cơ hội thở dốc.
"Dùng yêu thuật, hèn hạ vô sỉ.
" Đệ tử Nhân Dương Phong vẫn còn cắn mãi không tha, càng mắng càng không kiêng sợ gì.
Nghe vậy, Diệp Thiên ánh mắt lạnh lẽo, nhìn lướt qua đệ tử Nhân Dương Phong, lạnh lùng nói: "Ngươi mắng một câu nữa xem.
""Thế nào, dùng yêu thuật còn không cho người ta nói.
" Một tên đệ tử Nhân Dương Phong quát lớn.
"Người có thể bịt miệng ta nhưng ngươi có thể bịt miệng tất cả mọi người ở đây sao?""Không tu chính thống, lại chạy đi tu tập bàng môn tà đạo.
"Song quyền nan địch tứ thủ, mặc dù hắn phẫn nộ khi bị đổi trắng thay đen, bị vu khống nhưng hắn cũng không ngăn được tiếng chửi rủa.
Lời người đáng sợ.
Bây giờ, Diệp Thiên mới hoàn toàn hiểu được ý của câu nói này.
Coong!Ngay lúc Diệp Thiên đang bị hấp dẫn sự chú ý thì đối diện, Tề Hạo đột nhiên công kích, một đạo kiếm mang hình bán nguyệt bổ tới.
Phốc!Tiên huyết bắn tung toé, trong nháy mắt, Diệp Thiên bị thương, trước ngực bị chém ra một cái khe máu đỏ lòm.
"Chết đi!" Gầm lên một tiếng, Tề Hạo sắc mặt dữ tợn, giống như một con chó điên vọt tới, trên ngón trỏ có u quang quanh quẩn, sau đó điểm ra.
Phốc!Vai phải của Diệp Thiên bị đâm thủng một cái lỗ máu.
Lại là đánh lén.
Diệp Thiên lui lại mấy bước, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Hôm đó ở sau núi Hằng Nhạc Tông, hắn bị Tề Hạo đột nhiên đánh lén nên mới bị thương, cảnh tượng hôm nay cũng giống hệt như hôm đó.
Bởi vì bị đánh lén, liên tiếp bị thương, dáng vẻ Diệp Thiên rất là chật vật.
Tề Hạo giống như bị điên, không cho Diệp Thiên có chút cơ hội thở dốc nào, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang phô thiên cái địa vọt tới.
"Mẹ nó, có biết xấu hổ hay không.
" Phía dưới, Hùng Nhị không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy đập bàn chửi ầm lên.
Nhưng bây giờ đâu ai rảnh để ý tới hắn.
"Đánh bẹp hắn.
" Thấy Tề Hạo tuyệt địa nghịch tập, đệ tử Nhân Dương Phong hò hét vang trời.
"Tề sư huynh dễ gì thua được.
" Thấy Diệp Thiên liên tục bại lui, Tô Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ nó, có còn thiên lý hay không.
" Hùng Nhị nhảy phắt lên bàn, tru lên.
Phải biết, hắn là nhà cái trong trận cược này.
Số linh thạch đặt Tề Hạo chừng hơn bảy, tám vạn, mà số linh thạch đặt Diệp Thiên thắng chỉ có một trăm linh thạch, như vậy có nghĩa là nếu như Diệp Thiên thua thì hắn phải bồi thường tới bảy tám vạn linh thạch cho người cược.
Nhưng mà hắn phẫn nộ cũng không phải chỉ vì chuyện linh thạch.
Mặc dù hắn quen biết Diệp Thiên không lâu nhưng lại hiểu rất rõ bản tính của Diệp Thiên, tuyệt đối là một người đáng để thâm giao, hắn xem Diệp Thiên như bạn mình, bây giờ thấy Diệp Thiên đầu tiên là bị vu hãm, sau đó là bị đánh lén, lửa giận cháy bừng bừng trong lòng.
Phốc!Phốc!.