Nhưng mà khi Diệp Thiên đến thì vẫn khiến cho rất nhiều người chú ý.
Tên đệ tử thực tập này, từ khi tới Hằng Nhạc Tông thì đã gây ra không ít chuyện lớn khiến cho người ta khiếp sợ, đại chiến với Triệu Long trên Phong Vân Đài, công khai đối kháng Địa Dương Phong, đánh Vệ Dương thành nửa tàn, bị hành hình ở Giới Luật Đường…"Sao hắn lại dẫn Hổ Oa tới, dám trắng trợn coi thường môn quy như thế sao?""Ngươi mù hả! Trong cơ thể thiếu niên tên là Hổ Oa đó có chân khí dao động.
""Có thể tu luyện?""Đúng là một chuyện lạ nha!"Thấy người bốn phía bàn tán, Diệp Thiên không thèm quan tâm, nắm tay Hổ Oa chậm rãi đi qua.
Nhưng mà Hổ Oa đối mặt với lời bàn tán và mọi người bốn phía chỉ trỏ thì sợ hãi đi theo sau lưng Diệp Thiên, không dám làm chuyện gì khác.
"Đừng sợ.
" Diệp Thiên mỉm cười.
"Ta.
.
ta không sợ.
"Đi mấy vòng, Diệp Thiên dẫn theo Hổ Oa đi tới Cửu Thanh Các, muốn lãnh một cái thân phận ngọc bài cho Hổ Oa.
Trong hành lang vẫn là vị Thanh Y trưởng lão có dáng dấp vô pháp vô thiên đó.
Thấy Diệp Thiên đi tới, Thanh Y trưởng lão không nhịn được, cười cười: "Tiểu gia hỏa, đúng là ánh mắt ta vụng về.
"Thanh Y trưởng lão còn nhớ rõ ngày đó lần đầu tiên Diệp Thiên tới nơi này, vừa khéo thủ tọa của ba đại chủ phong cũng đang có mặt ở đây, nhưng mà vì thiên phú của Diệp Thiên thấp nên bọn họ từ chối nhận hắn làm đệ tử.
Nhưng từng chuyện lớn xảy ra sau đó khiến cho hắn kinh ngạc, một đệ tử thực tập mà ba đại chủ phong bỏ đi không nhận lại có thiên phú kinh người như thế, khiến cho người ta hối hận không thôi.
"Tiền bối nói đùa.
" Diệp Thiên cười cười.
Nói xong, hắn đẩy Hổ Oa ra tới trước mặt, cười nói:"Tiền bối, hắn tên là Hổ Oa, đến lãnh thân phận ngọc bài.
"“A?”Nghe hắn nói như thế, Thanh Y trưởng lão đưa mắt nhìn Hổ Oa.
Hắn vừa nhìn Hổ Oa từ trên xuống dưới vừa nắm lấy cánh tay nhỏ của hắn, hắn đã nhìn lầm một lần, không muốn nhìn lầm thêm lần thứ hai.
Dù lần này hắn cẩn thận xem xét nhưng thiên phú và tư chất của Hổ Oa hoàn toàn bình thường, nếu so với Diệp Thiên thì kém hơn quá nhiều.
"Đứa nhỏ, ngươi chỉ có thể làm một đệ tử thực tập trước.
" Cuối cùng, Thanh Y trưởng lão nhìn Hổ Oa, hỏi: "Ngươi có bằng lòng hay không?"“Vâng vâng vâng!”Hổ Oa vội vàng gật đầu: "Lão gia gia, chỉ cần có thể tu luyện ở trên núi thì ta làm gì cũng được.
"Thanh Y trưởng lão cười cười, sau đó đi vào trong.
Không lâu sau, hắn cầm theo một cái túi trữ vật đi ra.
Diệp Thiên nhận túi trữ vật thay cho Hổ Oa, sau đó chắp tay thi lễ với Thanh Y trưởng lão: "Tiền bối, đã làm phiền ngươi rồi.
"Nói xong, Diệp Thiên muốn quay người rời đi nhưng lại bị Thanh Y trưởng lão gọi lại.
"Tiểu gia hỏa, nếu như thực tập xong thì ngươi có muốn làm đệ tử của Thanh Y ta không?" Thanh Y trưởng lão ném cành ô liu ra.
Hằng Nhạc Tông có một quy định như vậy, cho dù là ba đại chủ phong hay là trưởng lão các đại các thì đều có thể thu đồ đệ, mà Thanh Y trưởng lão nói như vậy là muốn thu Diệp Thiên vào Cửu Thanh Các hắn.
"Đa tạ trưởng lão thưởng thức, nếu như thực tập xong thì ta sẽ suy nghĩ.
" Diệp Thiên mỉm cười, nói rất uyển chuyển, không có đồng ý nhưng cũng không có từ chối.
"Ta chờ ngươi trả lời.
"Diệp Thiên khẽ gật đầu, dẫn Hổ Oa đi ra khỏi Cửu Thanh Các.
Đối diện, hắn nhìn thấy một người quen, nói đúng hơn thì phải là kẻ thù.
Người đó bạch bào phiêu dật, ngọc thụ lâm phong, khóe miệng luôn mang theo nụ cười nghiền ngẫm và châm chọc khiến người nhìn thấy mà không ưa nổi, nhìn kỹ lại thì hắn không phải là Tề Hạo, đệ tử của Nhân Dương Phong, người đã đánh lén Diệp Thiên ở sau núi hôm đó sao?“A!”Thấy là Diệp Thiên, Tề Hạo nghiền ngẫm cười một tiếng: "Thế giới này thật là nhỏ! Đi đâu cũng nhìn thấy tên phế vật ngươi.
"Diệp Thiên ánh mắt lạnh lẽo, muốn lên Phong Vân Đài với Tề Hạo ngay lập tức nhưng cẩn thận suy tính lại thì hắn vẫn là tạm thời từ bỏ ý nghĩ này, bởi vì Hổ Oa đi theo hắn, hắn không muốn để cho đứa nhỏ này nhìn thấy mấy cảnh tượng máu tanh như vậy.
"Sao Hỏa Tiên lại không đánh chết ngươi?" Tề Hạo khinh thường cười một tiếng.
Hắn không có tới một mình mà còn có một thiếu niên tên Tề Vân đi theo bên cạnh hắn, tuổi tác của hắn tương tự như Hổ Oa nhưng lại vênh váo tự đắc, liếc nhìn Hổ Oa, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: "Thật yếu.
"Bị Tề Vân đó nhìn, Hổ Oa tự ti cúi đầu, cho dù là thân thế hay là tu vi cảnh giới, khí chất và tư chất của hắn đều kém Tề Vân quá xa.
Diệp Thiên nắm tay Hổ Oa đi ra, chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo.
"Tề Hạo, sáng mai, ta chờ ngươi ở Phong Vân Đài.
”Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thiên dắt Hổ Oa đi tới Linh Khí Các, muốn chọn một thanh Linh khí cho Hổ Oa.
"Đại ca ca, ta làm ngươi mất mặt.
" Đang đi tới, Hổ Oa đột nhiên cúi đầu nói một câu.
Nghe vậy, Diệp Thiên sững sờ.
Nhưng hắn nhanh chóng tìm ra được lý do, Hổ Oa chất phác, chắc là vẫn còn để bụng chuyện lúc nãy, cùng là thiếu niên tuổi ngang ngang nhau nhưng Tề Vân mà Tề Hạo dẫn theo mạnh hơn Hổ Oa nhiều.
Hắn từng nghe nói về lai lịch của Tề Hạo, chính là công tử của một thế gia tu luyện, từ nhỏ đã được đưa tới Hằng Nhạc Tông.
Mà thiếu niên Tề Vân thì hẳn cũng là người của Tề gia, cũng được đưa tới Hằng Nhạc Tông tu hành.
Đại Sở không thiếu thế gia tu luyện, giống như Đông Nhạc Thượng Quan gia, Tây Thục Tư Đồ gia, Nam Cương Tề gia và Bắc Xuyên Vương gia, mà Tề Hạo và thiếu niên Tề Vân đó đều là con em ở Nam Cương Tề gia.
Mặc dù thế gia tu luyện không có nội tình thâm hậu như tông môn nhưng cũng không có đơn giản như mặt ngoài, đệ tử trong gia tộc từ nhỏ đã được ngâm linh dược, từ nhỏ tới lớn đều được cung cấp linh dược.
Chỉ riêng điểm này thì không chỉ là Hổ Oa, cho dù là Diệp Thiên hắn thì cũng không so nổi.
"Ngươi vừa mới trở thành tu sĩ, con đường sau này còn dài mà.
" Vỗ vỗ bả vai Hổ Oa, Diệp Thiên cười một tiếng trấn an.
"Có phải là ta không nên lên đây không?""Đã tới thì cứ an ổn mà sống, thế giới này vốn có phân chia mạnh yếu nhưng trời cao luôn công bằng, nhất thời không bằng người nhưng không có nghĩa là một đời đều không bằng người, không phải lúc mới tới ta cũng bị người ta xem thường sao?""Ừm, ta sẽ cố gắng gấp bội, sẽ không để cho đại ca ca mất mặt.
”Nói xong, hai người đi tới trước Linh Khí Các.
Vừa đi vào, trưởng lão trông coi Linh Khí Các là Chu Đại Phúc đang ngủ say, chậm rãi mở hai mắt ra.
"Đi vào đi! Chỉ được lấy một món.
" Chu Đại Phúc tùy tiện khoát tay áo.
.