Khi Đường Kiếp còn ở trong núi thanh thản tu luyện, một trận thổi quét toàn bộ đại chiến Huyết Hà giới.

Ở trong trận chiến này, thế lực trung lập duy nhất chính là Thiên Hỏa Tháp.

Trước khi chiến tranh tu giới bắt đầu, Hỏa Thiên Tôn đã ngưng hẳn chuyến "Du lịch" về Thiên Hỏa Tháp, một lần nữa trở thành người cầm lái.

Đối mặt với tình thế trước mặt, lão nhân gia không có thừa cơ dựng lên mà tuyên bố duy trì trung lập, hô hào hòa bình, mời song phương dùng lý trí nói chuyện, lão nhân gia thì rảnh rỗi ngồi xem náo nhiệt.

Dưới tình huống như vậy, tự do chi đô trở thành thiên đường duy nhất của Nhân Tộc, hàng ngày đều có rất nhiều người tụ tập, dưới nghiêm lệnh của Hỏa Thiên Tôn, không người dám tự do giết chóc. Nhưng ngoài tự do chi đô thì tam tộc đối địch, báo thù đã trở thành chuyện bình thường.

Mà mấu chốt nhất là Nhân Tộc phải đối mặt với yêu ma hai tộc liên hợp tiến công, Nhân Tộc dần dần chống đỡ không nổi, liên tục bại lui. Đầu tiên là mất đi mười thành biên cảnh, trong đó có cả thiên thu thành, tận lực di dời vào trong, không ngừng lui về đế đô.

Trên bản đồ Huyết Hà giới, màu vàng đại biểu cho nhân loại dần héo rút, mà màu đỏ và đen đại biểu Yêu tộc và Ma Môn mở rộng, gần như sắp chiếm cứ toàn bộ Huyết Hà giới.

Yêu ma hai tộc gần như chỉ mất vài ngày đã thâu tóm thế lực nhân loại. Họ lục tục phía sau tiếp phía trước nuốt trôi lãnh địa Nhân Tộc, trở ngại việc thâu tóm của họ không phải là Nhân Tộc phản kháng mà là bản thân lãnh địa khổng lồ với các động tác nhỏ của đồng minh.

Đường Kiếp tuy vì tu hành Hàng Thế Tâm Kinh mà quy ẩn, nhưng phân thân của hắn nhưng vẫn đi khắp thiên hạ. Hiện giờ tu vi hắn tinh tiến, đạo hạnh càng ngày càng sâu, các phương diện pháp lực đạo hạnh đều có tinh tiến, dưới tình huống đó vẫn có thể chế tạo một vài phân thân tồn tại lâu dài đi hành sự. Phân thân không những trường kỳ tồn tại mà còn có thể tự do biến hóa, thậm chí đánh vỡ hạn chế vũ lực, chỉ cần áp chế tu vi ở Thiên Tâm là có thể chiến đầu như bản thể. Nếu đồng ý trả giá thêm chút máu huyết, chế tạo vài Thiên Tâm phân thân cũng có thể.

Cho nên Đường Kiếp chân không bước ra khỏi nhà nhưng chuyện gì cũng biết. Ngoài ra, chỗ Hứa Diệu Nhiên và Y Y vẫn truyền tin tức tới cho hắn.

Hôm nay Đường Kiếp đang tu luyện trong núi, đột nhiên nhướn mày, cười nói:
- Đến cũng đến rồi, xem ra phải có thêm vài động tác nhỏ.

Nói xong cong ngón tay búng ra, chợt nghe "Ai nha" một tiếng, một người từ phương xa bay ra ngoài.

Chính là Y Y, vung đôi tay nhỏ bé kêu to:
- Đau quá, đau quá, ca ca hư hỏng ức hiếp người.

Chợt nghe một thanh âm từ xa truyền đến:
- Thế nào, thất bại rồi sao?

Chỉ thấy một người từ cái hư không bước ra, một bước lại một bước, nhìn như đơn giản nhưng có thể rút gần khoảng cách trong thời gian ngắn, đúng là Hứa Diệu Nhiên.

Đi tới bên Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên nói:
- Y Y gần đây lĩnh ngộ Đạo Niệm của gió, biến hóa nhập gió, vô ảnh vô hình, am hiểu nhất tiềm tung biệt tích. Ta đánh cược muội ấy có hóa phong thể cũng không giấu diếm tới gần chàng trong vòng hai ngàn trượng, kết quả lại là ta thắng.

Ở Tinh La Đại Thiên Giới, tiềm tung biệt tích và ám sát chưa bao giờ có ý nghĩa phải áp sát vào mục tiêu mới gọi là ám sát. Chẳng qua dưới đại đa số tình huống, khoảng cách càng gần thì xác suất ám sát càng cao, uy lực cũng càng lớn. Bởi vậy ẩn nấp tiếp cận trực tiếp quyết định khoảng cách tới gần.

Lấy tu vi của Đường Kiếp, cho dù Y Y ngộ phong đạo cũng không có khả năng lừa gạt nhĩ mục của Đường Kiếp, bởi vậy khoảng cách phát hiện liền trở thành mấu chốt.

Y Y cực tự tin, cho rằng có bị Đường Kiếp phát hiện thì ít nhất cũng có thể tới gần Đường Kiếp trong vòng hai ngàn trượng, nhưng không ngờ Đường Kiếp lại phát hiện ở cách ngoài hai ngàn trượng, đây có thể nói là sự đả kích rất lớn với lòng tự tin của nàng.

Thời khắc này nàng bĩu môi bay tới, gương mặt nhỏ nhắn cũng xụ xuống.

Đường Kiếp thấy nàng như thế, cười ha hả nói :
- Nha đầu ngốc, đây không phải lỗi của muội. Chẳng qua muội xâm nhập khu trung tâm Nguyên Thần của ta, ta không muốn phát hiện cũng khó.

Khu trung tâm Nguyên Thần là phạm vi khống chế của một tu giả.

Tỷ như Linh Hoàn kỳ có Linh Hoàn trường độ, Linh Hoàn trường độ chính là trung tâm phạm vi khống chế, mình ở trung tâm, uy năng bản thân là mạnh nhất.

Một tu giả Linh Hoàn có trung tâm phạm vi khoảng mấy trượng, nhưng một Tử Phủ mượn dùng lực lượng thần hồn có thể đạt tới hơn trăm trượng, lên tiên nhân, khu vực trung tâm đạt tới mấy trăm đến nghìn trượng. Không chỉ có phạm vi tăng lên, mà ngay cả cường độ khống chế đã gia tăng. Ở trong phạm vi này, mọi tồn tại đều nghe lệnh tiên nhân, từng cọng cây ngọn cỏ, từng bông hoa cái lá, mọi ý niệm đều nắm trong tay. Thế nên, tiên nhân chính là hoàng đế trong khu vực của mình. Trừ khi là tiên nhân xâm nhập mới có thể tiến hành áp chế và đối kháng, còn tu giả ở trong đó, ngay cả điều hành linh khí cũng trở nên rất khó. Lúc trước Đường Kiếp đối phó Huyết tộc liệp sát đoàn, với Tiên Đài Đại Năng mà nói đúng là đồ chơi cho con nít.

Mà Đường Kiếp năm đó sở dĩ có thể lấy thân Tử Phủ chiến Tiên Đài cũng bởi vì hắn am hiểu về lực lượng thân thể và đạo pháp, độ ỷ lại với thiên địa linh khí là nhỏ nhất, cho nên không chịu áp bách.

Thời khắc này nghe Đường Kiếp nói như vậy, vẻ mặt tiểu nha đầu mới tốt hơn chút.

Đột nhiên như ý thức được cái gì, kinh hô lên:
- A? Nguyên Thần trung tâm của huynh đạt tới 2200 trượng rồi hả?

Bình thường trung tâm khống chế của tiên nhân từ 800 đến 1200 trượng, đặc biệt xuất sắc cũng chỉ tới 1500 trượng. Đường Kiếp dù có thiên nhân cảm ứng gấp ba nhưng không phải ấn theo tiêu chuẩn cao nhất tính toán mà là ấn theo tiêu chuẩn thấp nhất, Nguyên Thần trung tâm khu khoảng 2000 trượng, cho nên Hứa Diệu Nhiên mới nói Y Y không tới gần trong khoảng cách hai ngàn trượng.

Mà nơi Y Y bị phát hiện khoảng cách khoảng 2200 trăm trượng, bởi vậy Y Y mới kinh hô.

Tuy rằng tiên nhân tu hành thâm sâu, Nguyên Thần trung tâm còn có thể tăng trưởng, nhưng rốt cuộc không phải thăng tiến, độ tăng trưởng có biên độ hữu hạn. Không ngờ mới một thời gian ngắn không gặp, nguyên thần của Đường Kiếp lại xuất hiện sự tăng trưởng rõ ràng.

Ngược lại là Hứa Diệu Nhiên nhướn mày:
- Kỳ quái, sao khí tức của chàng như yếu đi.

Đây là tác dụng của Hàng Thế Tâm Kinh, suy yếu pháp thân, tăng cường thần linh, hoàn toàn thoát ly thân thể gông cùm.

- Chỉ là công pháp đặc thù, có chút hiệu quả. Đúng rồi, hôm nay sao lại đến đây?

Y Y trả lời:
- Chuyện làm xong rồi, tam tộc đã khai chiến, vì sao không đến được chứ?

Vẫn là Hứa Diệu Nhiên bổ sung:
- Yêu tộc Ma Môn liên hợp ra tay, Nhân Tộc bại cục đã định, cũng đã tới thời điểm ra mặt liên hệ với bọn họ, mời Tê Hà Giới ra tay. Cho nên chúng ta cứ tới đây hỏi ý tứ của chàng.

Đường Kiếp cười nói:
- Các nàng sợ động tác chậm, Nhân Tộc bị diệt, đến lúc đó mới ra tay sẽ mất đi ý nghĩa?

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Vậy cũng là lý do, thế nào, chàng không có cùng cách nhìn sao?

Quả nhiên Đường Kiếp lắc đầu:
- Các ngươi quá coi thường Nhân Tộc ta rồi. Nhân Tộc có thể dưới tình huống yếu nhược mà còn cùng yêu ma hai tộc chu toàn mấy ngàn năm, đâu dễ sụp đổ? Ta hỏi các nàng, thế cục bây giờ như thế nào?

Y Y cướp lời nói:
- Nhân Tộc liên tục bại lui, yêu ma hai tộc công thành chiếm đất, bách chiến bách thắng, thấy thế nào, Nhân Tộc đều cũng không có hi vọng.

Đường Kiếp lại hỏi:
- Quảng Nguyên Tử có từng ra tay?

- Không có.

Đường Kiếp hỏi lại:
- Vậy có đại chiến?

Hứa Diệu Nhiên tiếp lời:
- Không có. Nhân Tộc chiến tuyến không ngừng lùi bước, gần như không muốn đánh, vừa không có huyết khí, cũng không có dũng khí. Hiện tại Nhân Tộc lòng người bàng hoàng, đều oán giận Bão Thanh Tùng vô năng.

Bão Thanh Tùng là đồ đệ của Địa Tiên Đại Năng Quảng Nguyên Tử, lãnh tụ Nhân Tộc liên minh, tu vi xuất khiếu, thực lực dũng mãnh, đồng thời cũng rất có trí tuệ, có danh vọng cực cao trong Nhân Tộc.

Tuy nhiên lúc này tam tộc đại chiến là sự khiêu khích thanh danh của hắn, hắn co đầu rút cổ là đang dùng tốc độ nhanh nhất bại tán gia nghiệp Nhân Tộc nên dẫn phát ai oán vô số. Bão Thanh Tùng chưa đạt tới cảnh giới vô tưởng, chỉ sợ tai nghe chửi đã rát đến lợi hại.

Vậy nên, Y Y và Hứa Diệu Nhiên mới cho rằng đại cục đã định, liền chạy tới hỏi Đường Kiếp bước tiếp theo.

Nhưng Đường Kiếp lại lắc đầu nói:
- Các ngươi quá coi thường Bão Thanh Tùng rồi. Muốn nói Nhân Tộc không phải là đối thủ, ta tin. Nhưng nói sẽ bị bại uất ức như thế, ta không tuyệt đối không tin. Theo ta thấy, Bão Thanh Tùng khẳng định đang âm mưu phản kích. Một khi đạt thành, có thể cứu vãn tòa thành đang nghiêng.

- Bão Thanh Tùng có thủ đoạn đó sao?
Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên.

- Xác thực mà nói, là xem hắn có thể nắm chắc cơ hội hay không.

- Cơ hội gì?
Y Y hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Mấu chốt ở Ma Môn. Nếu muốn cứu Nhân Tộc thì cần Ma Môn phản chiến, lấy thế lực Nhân Ma hai tộc liên hợp đối kháng, mới có thể chống cự Yêu tộc.

- Nhưng hiện tại Ma Môn bị Tận Thiên Nhai chọc giận, đã không coi Nhân Tộc là bằng hữu.

- Vậy hãy để cho Yêu tộc làm chuyện Ma Môn căm hận không được sao? Có đôi khi ngươi muốn lôi kéo một người, chưa chắc phải cho ưu đãi, phương pháp gây xích mích để hai chó đánh nhau còn đơn giản hơn...
Đường Kiếp đầy thâm ý trả lời.

Ánh mắt của Hứa Diệu Nhiên sáng lên:
- Nhân Tộc lãnh địa chính là khúc xương.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp rất khẳng định trả lời:
- Ma Môn sở dĩ sẽ ra tay công kích Nhân Tộc chính là vì phòng ngừa Yêu tộc kiêu ngạo. Bão Thanh Tùng chủ động lùi bước, nhượng xuất nhiều lãnh địa chính là khúc xương. Hiện giờ yêu ma hai tộc vì tranh giành lãnh địa đã nhìn nhau không vừa mắt, Bão Thanh Tùng vào lúc đó tỏ thế yếu, về phương diện khác mà làm chút động tác nhỏ, tuyệt đối có thể khiến yêu ma hai tộc nội đấu.

- Hóa ra là như vậy.
Y Y vỗ tay kêu lên:
- Đến lúc đó, Nhân Tộc nhân cơ hội xuất kích, đánh đuổi hai tộc, cho bọn họ giáo huấn là có thể chuyển bại thành thắng.

- Sai.
Đường Kiếp lại nói:
- Nếu nói như vậy, Nhân Tộc sẽ hoàn toàn xong đời.

- À?
Y Y và Hứa Diệu Nhiên ngẩn ngơ:
- Vậy nên làm như thế nào?

- Hoà đàm.