Vô song kiếm ý phối hợp với Thanh mộc kiếm trận phát huy uy năng khủng bố, cho dù là Dục Anh Tử Phủ cũng không dám cứng rắn chống đỡ.

Lệ Tiêu không thể không tạm thời nhượng bộ.

Điều này làm Huyết tộc tu sĩ phía sau lập tức gặp xui xẻo, một đạo kiếm quang như dải lụa đánh tới lấy đi hơn mười sinh mạng của Huyết tộc.

Tô Hồng Mi một kiếm đạt thành thì mừng thầm. Theo lý lấy tu vi của nàng, phát ra một kiếm này đã là cực hạn, nhưng ngay sau đó lại cảm giác trong cơ thể có dòng nước ấm dâng lên, lực cũ vừa mới mất đi đã tái sinh, lập tức một kiếm bổ ra.

Mà khi nàng xuất kiếm, kiếm quang tất nhiên đi theo, vì thế vô tình, Thanh Mộc Chiến trận lấy Tô Hồng Mi thành chủ đạo, cứ từng kiếm chém ra uy thế khai sơn. Nàng cũng không để ý Lệ Tiêu, chỉ chuyên chém vào liệp sát đoàn, vì thế chỉ thấy kiếm khí tung hoành, Huyết tộc như sủi cảo rơi lả tả.

Những Huyết tộc đó đều tránh lui, đổi lại là Tô Hồng Mi càng không kiêng nể gì huy kiếm, nhẹ nhàng vui vẻ, Tô Hồng Mi vung kiếm quang không ai dám chống đỡ. Khí thế dâng lên, chỉ thấy Tô Hồng Mi tỏa sáng.

Có người nhãn lực tốt hiểu được chuyện gì, sợ hãi nói:
- Tấn cấp! Là tấn cấp! Nàng ta thăng tiến Thiên Tâm rồi!

Thăng cấp trong chiến đấu không phải chưa từng có, nhưng lại như thiên tài địa bảo có thể gặp nhưng không thể cầu, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy.

Tô Hồng Mi cũng không ngờ mình có thể thăng tiến, nàng chẳng qua là cảm thấy trong thân thể có nguồn lực lượng tràn đầy thể xác và tinh thần, dù nàng phát huy thế nào cũng không tiêu hao, ngược lại càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng mang tới cho nàng cảm giác tuyệt vời...

Đây chính là cảm giác thăng tiến Thiên Tâm sao?

Theo nội tâm cảm ứng, Tô Hồng Mi thông mạch lạc linh khí, tiếp nhận linh chủng, mở Linh Hoàn, linh thức giãn ra, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới như mở ra một cánh cửa rộng lớn cho nàng.

Nàng giơ cao bảo kiếm, chém mạnh về phía Lệ Tiêu.

- Chết đi!

Lệ Tiêu né tránh không kịp, kiếm quang chém qua thân thể hắn, chém hắn thành hai khúc.

Tuy nhiên người này thân là Dục Anh, thân tàn vẫn chưa chết, cứng rắn dùng pháp thuật khép lại thân thể. Chỉ có điều ngay lúc hắn thi pháp thì thần hồn chấn động, hắn không cách nào dẫn động sức mạnh của thiên địa. Một luồng ý niệm khổng lồ đang chặt chẽ trấn áp hắn!

Đó là một ý thức khủng bố mà hùng mạnh, đối mặt với ý thức này, nội tâm có cảm giác không thể chống cự, tựa như con kiến nhìn lên ruồi bọ, chỉ biết cúng bái.

Tuyệt vọng!

Tuyệt vọng vô cùng!

Lệ Tiêu rốt cục hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

Tiên nhân!

Một Nhân Tộc tiên nhân đang âm thầm ra tay!

Lệ Tiêu hối hận, ảo não, tuyệt vọng, hắn muốn hét lên cảnh cáo đồng bạn của hắn, nhưng cuối cùng không phát ra được.

Lực lượng trôi qua, Lệ Tiêu không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Kiếm quang tái khởi, đó là Tô Hồng Mi huy động pháp kiếm chém xuống. Kiếm quang xẹt qua thân thể hắn, khiến năng lượng trong cơ thể bị phá hủy, mai một.

Lệ Tiêu trước mắt tối sầm, hoàn toàn rơi vào bóng đêm.

Người chết đạo tiêu.

Lệ Tiêu vừa chết, tất cả Huyết tộc tu sĩ đều kinh hoảng, ngược lại Nhân Tộc tinh thần phấn chấn.

- Làm tốt lắm!
Chúng tu Nhân Tộc hô lên.

Tô Hồng Mi chỉ cảm thấy hơi thở kéo dài không dứt, lại là một kiếm hướng tới Hà Lão Lư. Chỉ cần giải quyết Hà Lão Lư thì Huyết tộc tất bại. Lúc này Hà Lão Lư độc đấu ba Dục Anh đang rơi xuống hạ phong, vì tu vi của hắn là Hóa Thần Kỳ, phỏng chừng cũng coi như yếu nhất.

Tô Hồng Mi chém một kiếm, Hà Lão Lư không thể tránh thoát, chỉ thấy kiếm quang lóe lên chém người thành hai nửa. Mọi người đang mừng rỡ thì thấy đầu lừa phía sau hí lên phun ra một hạt châu trắng tới La Hương Nhiễm.

La Hương Nhiễm cũng không để ý, tế lên một khối hương mạt ngăn cản. Hương mạt không phải thần trân trọng bảo nhưng cũng là pháp bảo phòng ngự tốt, dùng để chắn công kích của một con lừa cũng đủ. Nhưng không ngờ hạt châu đụng vào hương mạt không chỉ xé rách mà còn tiếp tục lao tới La Hương Nhiễm. La Hương Nhiễm sắc mặt khẽ biến, niệm động pháp sinh giương cao pháp tráo, hạt châu kia đụng vào đục thành lỗ, La Hương Nhiễm kinh hãi, còn muốn trốn tránh nhưng đã không kịp, song chưởng theo bản năng đẩy ra, Tiểu Châu xuyên thấu bàn tay, nhập vào ngực La Hương Nhiễm.

Chỉ thấy La Hương Nhiễm, cơ thể tỏa băng sương, ầm một tiếng hóa thành vô số mảnh vỡ tiêu tan.

Một Tử Phủ cứ như vậy bị một kích mất mạng.

Sao lại thế này?
Mọi người đồng thời kinh hãi.

Chỉ thấy đầu lừa hiện hình mặt người, cười ha hả thu lại Tiểu Châu trên thi thể La Hương Nhiễm bay về phía Mặc Vô Tâm. Mặc Vô Tâm lần này khôn ngoan, dốc toàn lực ngăn cản, chỉ thấy không trung lóe sáng, Mặc Vô Tâm hét lớn bay ra ngoài. Hắn dốc toàn lực phòng hộ cũng không thể đỡ một kích này, bị thương nặng tại chỗ.

Cùng lúc đó đầu lừa ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, đỉnh đầu tỏa sáng lao tới Vương Chiến Sơn, uy năng Vương Chiến Sơn không thể địch lại. May mà Tô Hồng Mi chỉ huy mọi người, kiếm khí chỉ vào đầu lừa, đầu lừa và luồng sáng đụng vào nhau, tụ tập hơn một ngàn tu giả liên hợp công kích không ngờ không áp chế được thái quang, ngược lại bị thái quang cuốn ngược lại khiến hơn một ngàn người bị thương.

Ý chí tràn ngập đất trời!

- Xuất khiếu, ngươi là xuất khiếu!
Tô Hồng Mi và Vương Chiến Sơn, Mặc Vô Tâm đồng thời kinh sợ kêu thành tiếng.

Giờ này khắc này, chỉ có cảm thụ của bọn họ rõ ràng nhất, lực lượng vừa rồi rung sơn động núi, rõ ràng là lực lượng của Xuất Khiếu kỳ.

Chỉ có điều, sao lại xuất phát từ đầu một con lừa?

Chỉ thấy đầu lừa lộ vẻ trào phúng thêm đậm.

Tô Hồng Mi nhìn đầu lừa, đột nhiên hiểu ra, kêu lên:
- Hà Lão Lư! Ngươi mới là Hà Lão Lư!

- Ha hả ha hả!
Đầu lừa cười vàng.

Theo tiếng nó cười, chỉ thấy lão nhân tóc bạc bị Tô Hồng Mi một kiếm chẻ thành hai nửa đứng lên. Chỉ thấy thân thể kia không có máu tươi, da thịt khô quắt, cốt cách cứng ngắc, rõ ràng là cương thi đã chết nhiều năm.

Hoá ra cái gọi là Hà Lão Lư kỳ thật không phải lão già kia, mà chính là con lừa phía sau lão.

Hà Lão Lư vốn là một tu giả, tên Trường Sinh. Chỉ vì một lần tu luyện suýt chết, thấy một cái con lừa đi qua. Vừa lúc lão có bí thuật dời hồn nên thử đoạt xá con lừa kia, không ngờ kỳ tích thành công. Vượt qua kia trùng trùng điệp điệp gian nan nguy hiểm, hoàn thành nhân hóa yêu, từ nhân loại biến thành yêu loại.

Từ nay về sau hắn tiếp tục tu luyện, ngược lại tiến vào cảnh giới cao hơn nhân loại, đạt đến Tử Phủ đỉnh cao. Về phần lão già kia là bản tôn của Hà Lão Lư hoá ra, có yêu thân ủng hộ đã luyện thành cương thi, lấy bí pháp khống chế. Người ngoài không biết, nghĩ Hà Lão Lư đang ở đây, nhưng lại không biết Hà Lão Lư thực ra là một đầu lừa, lão nhân kia chỉ là khôi lỗi mà thôi, giống như là Vân Mẫu Chiến Khôi vậy.

Có lẽ là bởi vì từng vì nhân loại, Hà Lão Lư không tiếc thực lực hao tổn, đem bản thể yêu rối tăng lên tới hóa thần sơ kỳ. Kết quả khiến thực lực của hắn ngược lại giảm xuống, nhưng đối với Hà Lão Lư mà nói, có lẽ chỉ như thế mới có thể bù lại khuyết điểm kia.

Sau đó, mỗi khi chiến đấu, Hà Lão Lư liền lấy bản thể là yêu rối xuất chiến. Người ngoài vô tri cho rằng yêu rối là Hà Lão Lư, tu vi cũng chỉ là hóa thần bình thường chứ không ngờ Hà Lão Lư đã tới xuất khiếu.

Lấy xuất khiếu đánh dục anh, còn là ra tay đánh lén, cho dù phân tán tu vi thì tu giả Nhân Tộc cùng khó thể ngăn cản, vì vậy chỉ một kích, Hà Lão Lư liền thoải mái đánh chết La Hương Nhiễm, làm trọng thương Mặc Vô Tâm.

Thời khắc này, đầu lừa ha hả cười quái dị nói:
- Xem các ngươi còn có bản lĩnh gì.

Nhân Tộc biến sắc, Huyết tộc cùng nhau hoan hô.

Đúng lúc này, đã thấy một người đột nhiên lao ra, gọi to:
- Xuất khiếu đã rất giỏi sao?

Đúng là Đào Thiên Đức.

Người này sau khi làm hai tộc đại chiến vẫn xung phong liều chết trên chiến trường, theo lý thuyết sớm nên chết rồi. Nhưng Đường Kiếp cố tình không cho hắn chết, cứ khống chế hắn như con rối chạy khắp nơi.

Cùng lúc đó, cơ thể Đào Thiên Đức chịu Đường Kiếp ảnh hưởng, không ngừng tụ tập ra nội khí. Nội khí từ trong cơ thể hắn dâng lên, không ngừng sôi trào thiêu đốt, tràn đầy toàn thân hắn, rồi lại không chịu phát tán ra như có đồ vật gì đó đang xiềng xích hắn, mà lực lượng kia vẫn còn tiếp tục cuồng trương, gần như sắp làm hắn nổ tung. Mà mỗi hắn sắp không nhịn được, sẽ có một cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiện, nén ép linh khí trong cơ thể hắn nhỏ chỉ bằng một cây châm.

Cứ như thế, lực lượng tích tụ trong cơ thể Đào Thiên Đức sắp tới mức khủng bố rồi.

Đúng lúc này, đầu lừa phát uy, ngay sau đó Đường Kiếp khống chế Đào Thiên Đức lao ra, lao thẳng tới lão.

Lấy nhãn lực của Đường Kiếp, đương nhiên nhận ra công lực của lão. Chỉ có điều đây cũng là yêu tộc Phân Thần kỳ, mặc dù trong mắt Đường Kiếp không đáng giá nhắc tới, nhưng muốn âm thầm giải quyết cũng có chút phiền toái. Phải dựa vào người khác xử lý đối thủ như vậy, cho dù miễn cưỡng có thể làm được, người nọ cũng hơn nửa là không sống được.

Vậy nên Đường Kiếp mới giữ Đào Thiên Đức đến hiện tại.

Thời khắc này Đào Thiên Đức bị Đường Kiếp khống chế lao ra, đầu lừa không biết Đào Thiên Đức, thấy chỉ là Linh Hoàn kỳ thì lơ đễnh, tập trung phun gió khắp nơi. Nào có thể đoán được Đào Thiên Đức mãnh liệt xông tới ôm lấy đầu lừa, hô to:
- Cùng ta chết đi!

Cơ thể tỏa ra hào quang.

Đầu lừa nhận ra không đúng, nhưng muốn trốn tránh đã không kịp. Chỉ thấy cơ thể Đào Thiên Đức nổ tung, linh khí như hàng vạn lưỡi dao sắc bén bao phủ tới.

Lấy khí kình Đường Kiếp tự tay áp chế, uy lực to lớn thế nào có thể nghĩ, Đầu lừa phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết, toàn thân tuôn trào những máu.

Dù là như thế, đầu lừa cũng không chết. Rốt cuộc vẫn là Phân Thần kỳ, cho dù là phân thần yếu nhất cũng không dễ giết. Nhưng ngay sau đó, Tô Hồng Mi huy động kiếm quang đánh úp lại, xem kiếm khí sắc lạnh thấu xương, uy lực này đâu phải của một Linh Hoàn nên có, mà cả Tử Phủ cũng không đủ.

Hà Lão Lư rốt cục không chịu nổi...