Đào Thiên Đức tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một phòng nhỏ, toàn thân bị lột sạch.

Đường Kiếp ngồi cách đó không xa, đang nhìn đồ đạc của hắn.

Phần lớn là pháp bảo, đan dược Thiên Tâm kỳ sử dụng, tuy rằng không tệ nhưng ở trong mắt Đường Kiếp, ngoài Lam Tâm Diệm thì không có vật nào có giá trị.

Điều này làm cho hắn có chút bực bội.

Vận mệnh đạo rất không tốt ở điểm này, quá mức mờ ảo khó dò, cho dù là có chỉ dẫn cũng khó nắm chắc phương hướng. Hắn hiện tại chỉ biết trên người Đào Thiên Đức có đáp án hắn đang tìm, nhưng đáp án tồn tại dưới hình thức nào thì hắn cũng không rõ, trừ phi hắn chịu hao một Đại hứa nguyện thư, nhưng Đường Kiếp đâu thể trả cái giá cao như thế.

Tuy nhiên giờ xem ra, ít nhất đáp án không ở pháp bảo.

- Ngươi...
Bên này Đào Thiên Đức đã khiếp sợ kêu to lên.

Chỉ có điều mặc hắn quát to thế nào, thanh âm kia cũng không ra khỏi gian phòng kia.

Đường Kiếp đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đào Thiên Đức.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Tại sao để ta ở đây?
Đào Thiên Đức trong lòng còn có hy vọng Đường Kiếp thật không biết chuyện tối qua có liên quan tới hắn.

Đáng tiếc Đường Kiếp lại không có hứng thú với hắn, chỉ nói:
- Kẻ giết người thì sẽ bị người giết, đạo lý này ngươi cũng hiểu, cho nên cũng đừng có vô nghĩa. Muốn sống thì thành thật thật trả lời vấn đề của ta, nếu không, chỉ có chết.

Nghe vậy, tâm Đào Thiên Đức như tro tàn.

Hắn hét lớn:
- Đường huynh tha mạng, là ta sai rồi. Ta không nên có ý đồ hại ngươi...

Đường Kiếp nói:
- Chớ nói những lời nhảm nhí này, ta không muốn nghe những lời đó.

- Hả?
Đào Thiên Đức sửng sốt, khó hiểu nhìn Đường Kiếp.

Chẳng lẽ người này bắt mình không phải vì muốn giết mình sao?

Đường Kiếp nói:
- Ta lại hỏi ngươi, ngươi hiểu biết bao nhiêu về thiên thu thành?

Đào Thiên Đức bị hắn hỏi không hiểu ra sao, lại không dám không đáp:
- Tất nhiên là biết rất nhiều, không biết Đường huynh muốn hỏi gì.

- Nếu Huyết tộc tấn công quy mô, xuất khiếu trở lên ứng đối thế nào?

Đào Thiên Đức không nghĩ ngợi nói:
- Tất nhiên là khởi động đại trận, toàn diện phong tỏa chống đỡ.

- Lưu Vân thiên sương trận không tệ nhưng chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất hai gã xuất khiếu tu liên hợp ra tay. Nếu thực lực trên đó, tỷ như có thêm xuất khiếu hay địa tiên tấn công thì làm thế nào?

Đào Thiên Đức nghe vậy ngạc nhiên, nhưng vẫn hồi đáp:
- Nhân Tộc cũng không chỉ có một tòa biên thành. Toàn bộ Nhân Tộc sở hữu mười ba tòa biên thành, đều là tuyến đầu. Tất cả thành thị canh gác lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau.

- Nhưng vẫn không bằng Huyết tộc đúng không? Nếu không cũng không cần kiêng kỵ đối phương như vậy.

Đào Thiên Đức lập tức cúi đầu không nói, hắn không biết Đường Kiếp muốn biết gì, e sợ mình nói sai sẽ bị Đường Kiếp đánh chết.

Đường Kiếp nói:
- Biên quan trọng địa, có thể duy trì ngàn năm không ngã, tuyệt đối sẽ không chỉ có chút thực lực ấy, ta muốn biết quân bài chưa lật của Nhân Tộc ở biên giới là gì.

Đào Thiên Đức nhìn Đường Kiếp hoảng sợ:
- Ngươi... Ngươi là gian tế Huyết tộc?

Khó trách Đào Thiên Đức lại nghĩ thế, giờ này khắc này Đường Kiếp yêu cầu chuyện chỉ có một tên gian tế mới quan tâm tới.

Đường Kiếp cũng không giải thích, chỉ nói:
- Ta muốn đáp án, nếu như ngươi có thể cho ta, ta cho ngươi một cơ hội sống, nếu không sẽ chết.

Nói xong phát lời thề thiên đạo.

Đào Thiên Đức khẩn trương.

Lấy tâm tính của hắn, đương nhiên không phải là sốt ruột cho Nhân Tộc hưng thịnh hay diệt vong, vì hắn còn chưa vĩ đại tới hy sinh thân mình cho nhân tộc.

Chỉ có điều hắn là đệ tử môn chủ Hắc Sương Môn. Nhân Tộc biên quan rốt cuộc có quân bài gì chưa lật, cho dù là minh chủ Liễu Nam Sơn cũng không rõ, hắn làm thế nào biết được?

Giờ Đường Kiếp nhưng đang nghiêm trang hỏi hắn, còn lấy sinh tử bức bách.

Đào Thiên Đức căng thẳng.

Đường Kiếp nhìn thấy thật không biết, suy nghĩ một chút nói:
- Xem ra ngươi sự thật không biết. Tuy nhiên vận mệnh chỉ dẫn không sai, ngươi nhất định có quan hệ với đáp án, như vậy đi, ngươi nói cho ta những chuyện ngươi đã trải qua, có từng gặp chuyện hay người quái dị nào? Hay là đi cấm địa bí địa gì đó?

Đào Thiên Đức trầm tư một lát trả lời:
- Việc kỳ dị chưa từng gặp qua. Nhưng ở biên quan đích xác có một cấm địa.

- Hả? Ngươi liên quan gì tới cấm địa kia?
Đường Kiếp lập tức hỏi.

Đào Thiên Đức gật gật đầu:
- Ba năm trước đây ta phụng mệnh đi tới cấm địa, Lam Tâm Diệm chính là lấy được ở đó.

- Hả?
Tinh thần Đường Kiếp đột nhiên chấn động.

Hắn lật tay, ngọn lửa màu lam hiện lên cháy một cách trong suốt.

Lam Tâm Diệm uy năng quỷ dị, một khi chạm vào cơ thể sẽ thiêu đốt từ trong ra ngoài, cho nên Đào Thiên Đức không dám đụng vào, chỉ dùng hộp ngọc khống chế, và cũng chỉ có tu giả từ Tử Phủ trở lên mới có thể hạ gục uy năng của nó, khống chế không cho nó tiến vào trong cơ thể. Khi Đào Thiên Đức nhìn Đường Kiếp trực tiếp cầm trên đầu ngón tay, sợ tới mức tim và mật đóng băng, trong lòng hô to: Tử Phủ, Tử Phủ, đây là Tử Phủ!

Hơn nữa nhìn Đường Kiếp nhẹ nhàng như vậy, chỉ sợ còn không phải Tử Phủ bình thường.

Đường Kiếp không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không quá để ý tới, chỉ có điều cẩn thận cảm thụ Lam Tâm Diệm. Ngọn lửa màu lam như chiếu sáng đáy lòng, chiếu sáng đôi mắt của hắn.

- Quả thế!
Đường Kiếp hưng phấn nói:
- Vận mạng chỉ dẫn chính là ngọn lửa này.

Hai mắt vào ngọn lửa, nhìn thấu thẳng về phía chân trời, chỉ tới phương hướng mình tìm kiếm.

Không thể nghi ngờ, cấm địa chính là quân bài chưa lật của Nhân Tộc biên cương.

Dù chưa biết là cái gì, nhưng Đường Kiếp đã tin tưởng điều này không thể nghi ngờ.

Thu hồi Lam Tâm Diệm, Đường Kiếp trầm giọng nói:
- Kể lại chuyện trong cấm địa, còn cả quá trình người lấy được Lam Tâm Diệm, cẩn thận chi tiết.

Đào Thiên Đức không dám chậm trễ, nói ra chuyện liên quan tới cấm địa.

Hoá ra cấm địa ở một thung lũng Phi Tiên Sơn cách nơi này ngoài ngàn dặm, tên là Băng Lam cấm địa, thủ vệ nghiêm khắc, Đào Thiên Đức cũng không biết trong cấm địa có cái gì, chỉ biết là có tồn tại cấm địa, hàng năm Nhân Tộc liên minh sẽ đưa tài nguyên vào đó và mang tài nguyên đi ra.

Hai năm trước Hắc Sương Môn bị mộ binh, bị yêu cầu đi tới Băng Lam cấm địa chấp hành một nhiệm vụ đặc thù, Đào Thiên Đức lần đó tiến vào cấm địa lấy được đóa Lam Tâm Diệm này.

- Chỉ có các ngươi?
Đường Kiếp hỏi.

- Không, còn có nhiều môn phái khác.
Đào Thiên Đức trả lời:
- Nhưng ta không quen.

- Vậy trong cấm địa có cái gì?

Đào Thiên Đức lắc đầu:
- Ta cũng không biết, ta theo sư phụ tiến vào cấm địa thì thấy một hoa viên, bên trong gieo trồng linh thảo, nhưng phần lớn đều héo rũ. Chúng ta đi qua hoa viên tới một vách núi, nhìn thấy khắp nơi đều là khe nứt, phía sau có ngọn lửa màu lam. Nhiệm vụ Hắc Sương Môn là sử dụng huyền băng kình che đi vết nứt đó.

Hắc Sương Môn có huyền băng kình, Đường Kiếp cũng biết, có thể chế tạo ra băng sương tuyên cổ bất hóa, là một pháp thuật đóng băng tốt. Nhân Tộc liên minh cho Hắc Sương Môn tiến vào cấm địa chính là vì huyền băng kình này. Mà các môn phái khác bị gọi tới cũng không có nhiệm vụ gì khác, đều là đến tu bổ vách núi.

Bọn họ như thợ thủ công, tiến vào cấm địa chỉ để may vá vách núi rách nát kia. Đào Thiên Đức là một kẻ giả dối, vào lúc tu bổ vách núi còn thời cơ trộm một đóa Lam Tâm Diệm.

- Ngươi nói sau vách núi kia, khắp nơi đều là Lam Tâm Diệm?
Đường Kiếp hỏi.

- Đúng vậy!
Đào Thiên Đức trả lời:
- Chỉ tiếc liên minh thủ vệ quan sát chặt ché, không ai có thể trộm được. Hơn nữa Lam Tâm Diệm uy năng khủng bố, thực lực không bằng Tử Phủ, căn bản không thể dùng tay chạm vào, có người không biết ý đồ đi trộm Lam Tâm Diệm, trực tiếp bị lửa thiêu tâm mà chết. Ta do vận khí tốt, có một món ngọc luyện hóa, trực tiếp chế tạo thành hộp ngọc đựng Lam Tâm Diệm, may mắn mới có được một chút.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Cũng có khả năng có người khác cũng trộm được, nhưng bình thường giữ kín không nói ra.

- Đúng, đúng, tiền bối nói rất đúng.
Đào Thiên Đức nào dám làm trái hắn, đương nhiên là hắn nói cái gì thì là cái đấy. Biết hắn là Tử Phủ rồi cũng không dám gọi Đường huynh mà gọi là tiền bối, còn hận không thể dập đầu quỳ lạy.

Đường Kiếp trầm tư, cẩn thận nghĩ xem Lam Tâm Diệm và Băng Lam cấm địa rốt cuộc có lai lịch gì.

Chỉ có điều dù hắn đọc nhiều sách vở cũng không biết gì về điều này.

Xem ra, phải đầu tư tìm hiểu mới biết được rồi.

Đào Thiên Đức thấy hắn trầm tư, nói:
- Ta biết gì đều đã nói hết, kính xin tiền bối bỏ qua cho tiểu nhân! Là tiểu nhân có mắt không tròng...

Đường Kiếp nghe mà phiền lòng, phất phất tay, Đào Thiên Đức bị che kín miệng không nói thêm được gì.

Đường Kiếp nói:
- Tuy rằng lời thề thiên đạo đã mất đi nhiều sự trói buộc với ta, nhưng vì kẻ tiểu nhân như ngươi phí chút công phu cũng không đáng giá. Tuy nhiên ngươi biết rõ ta là nội ứng của Huyết tộc mà vẫn nói ra được bí mật của Nhân Tộc, không có khí tiết của nhân loại chúng ta, cứ như vậy buông tha ngươi cũng không được.

Đào Thiên Đức nghe mà kinh hãi, có vẻ như đối phương sẽ giết mình, khó trách lúc trước hắn đáp ứng mình đơn giản như vậy.

Đường Kiếp nói:
- Mà thôi, chiến tranh luôn cần thuốc dẫn. Ngươi đã thích phản bội, ta càng muốn ngươi làm anh hùng, hãy để ngươi bắt đầu trận chiến này đi.

- Cái ... Cái gì?
Đào Thiên Đức khó hiểu.

Đường Kiếp chỉ vào người Đào Thiên Đức, Đào Thiên Đức liền cảm thấy thân thể không còn là của mình, hắn cứ như vậy đứng lên, bay về phía không trung.

Cho đến khi bay lên Đào Thiên Đức mới phát hiện ngoài thiên thu thành đã tập trung rất nhiều tu giả Huyết tộc.

Một người cầm đầu bộ mặt dữ tợn, toàn thân huyết khí sôi trào, xông thẳng đến chân trời.

- Lệ Tiêu?
Đào Thiên Đức thốt lên.

Người phía xa đúng là thủ lĩnh Huyết tộc liệp sát đoàn Lệ Tiêu.

Một khắc này Đào Thiên Đức đã hiểu, Huyết tộc liệp sát đoàn đến gây phiền toái rồi.

Lúc này trên thiên thu thành, đám Liễu Nam Sơn cũng đã xuất hiện, đang cùng Lệ Tiêu giằng co gì đó.

Đúng lúc này, Đào Thiên Đức phát hiện mình bị khống chế quát lớn:
- Bọn chuột nhắt Lệ Tiêu, khinh Nhân Tộc ta không người hay sao?

Không, ta làm sao lại nói lời này? Đây không phải ta nói!

Đào Thiên Đức hoảng sợ hô to trong lòng, chỉ có điều lời ra khỏi miệng lại thành:

- Còn không chết đi!

Theo tiếng gầm, một mảng băng tuyết sương hoa từ trong tay hắn trào ra, cuốn tới đám tu giả Huyết tộc.