Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời vừa ló.

Tỉnh lại trong tu hành, Đường Kiếp chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi:
- Đường đại ca! Đường đại ca!

Là Tô Hồng Bi.

Đường Kiếp cười cười, đi ra khỏi phòng:
- Chào Tô sư muội.

Tô Hồng Bi tươi cười:
- Đường đại ca mới tới thiên thu thành, hôm nay sẽ đưa đại ca đi dạo xung quanh.

- Cũng tốt.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói.

Hai người cùng ra khỏi Diệp Hồng Minh.

Chưa đi bao xa thì thấy một người đi tới, đúng là Đào Thiên Đức Đào sư huynh.

Người này kỳ thật đã sớm tới chỗ gần đó chờ tiếng hét của Tô Hồng Bi khi phát hiện Đường Kiếp đã chết, nhưng đáng tiếc không nghe thấy tiếng kêu, lại nhìn thấy Đường Kiếp và Tô Hồng Bi vừa nói vừa cười đi ra, lập tức cả kinh suýt nữa hét lên.

Đường Kiếp thấy hắn, cũng lơ đễnh, chỉ chắp tay nói:
- Chào Đào huynh.

- Ngươi... Ngươi...
Đào sư huynh chỉ vào Đường Kiếp nói không ra lời.

Thấy hắn như thế, Đường Kiếp cười nói:
- Đúng rồi, Đào huynh nói vậy còn tức giận. Hôm qua thì ta phản ứng quá độ, bây giờ suy nghĩ lại cũng có vài phần hối hận, tại hạ hướng Đào huynh bồi tội.

Nói xong hướng Đào sư huynh thi lễ.

Đào Thiên Đức ngây người, trơ mắt nhìn Đường Kiếp thi lễ với mình.

Đường Kiếp thấy hắn không nhúc nhích, vỗ vỗ hắn:
- Xem ra Đào huynh đã nhận sự áy náy của ta rồi, như thế rất tốt. Ồ, tại hạ cùng Tô sư muội còn muốn đi dạo phố, sẽ không quấy rầy Đào huynh nữa.

Nói xong chắp tay rời đi, để lại Đào Thiên Đức kinh ngạc nhìn Đường Kiếp.

- Làm sao có thể! Rõ ràng là bị rết độc cắn rồi, hắn làm sao vẫn còn sống?
Đêm qua Đào Thiên Đức cảm ứng rất rõ ràng, rất độc đã cắn Đường Kiếp đấy, cho nên mới chắc chắc Đường Kiếp hẳn phải chết, nào ngờ sự tình lại như thế?

Nhìn Đường Kiếp cười hì hì, hắn vừa muốn lại vừa không muốn làm rõ chuyện Đường Kiếp có biết hay không, trong lòng rối loạn.

Làm sao bây giờ?

Hắn rốt cuộc là không biết hay cố ý giả vờ không biết? Nếu như là vế sau, người này vì sao lại như thế?

Đào Thiên Đức rối loạn, tâm tình sợ hãi.

Nhìn Đường Kiếp rời đi, Đào Thiên Đức quyết định chuyện đã làm không có đạo lý quay đầu lại. Nếu Đường Xung không biết thì thôi, nếu đã biết lại cố ý không nói, chỉ sợ là đang đắn đo. Mình không thể bị chuyện này khống chế, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có tiếp tục xuống tay, giết chết đối phương mới có thể yên tâm.

Mọi người làm việc đều như thế, một bước sai thì mọi bước sai.

Từ lúc xuống tay với Đường Kiếp, Đào Thiên Đức đã không còn lưu lại đường sống, chỉ có thể tiếp tục bước đi, hoặc là hại chết Đường Kiếp, hoặc là bị Đường Kiếp làm hại. Cho nên nói mong đợi lương tri thức tỉnh là chuyện cực ngu xuẩn, một trăm người làm sai chuyện, chỉ có một người hoàn toàn tỉnh ngộ, còn lại chín mươi chín người sẽ tiếp tục sai lầm.

Đào Thiên Đức hiện tại đang có tâm tình này, quyết định sẽ đi theo con đường sau.

Bên này Đường Kiếp và Tô Hồng Bi đã ra khỏi Diệp Hồng Minh, dạo một vòng thiên thu thành.

Thiên thu thành làm biến giới Nhân Tộc, không tính là phồn hoa cường thịnh, nhưng cũng có chỗ độc đáo. Nơi này có phàm nhân sinh hoạt chủ yếu để phục vụ cho tu giả, gần như phàm nhân đều trực thuộc gia tộc tu giả hay môn phái, đương nhiên lớn nhất vẫn là Diệp Hồng Minh.

Bên trong thành giao dịch chủ yếu là pháp bảo, pháp khí, ngoài ra là một vài tài nguyên chiến tranh, so sánh ra, tài nguyên tu luyện hơi thiếu.

Bởi vậy ở trong thành này, Đường Kiếp có thể nhìn thấy không ít tài nguyên thích hợp bày trận, chỉ tiếc phần lớn là cấp thấp, đã vô dụng với Đường Kiếp. Lấy tiêu chuẩn trận đạo bây giờ của hắn, tùy tiện cần một vật nào thì đều là bảo vật vô giá.

Tuy nhiên cũng bởi vậy, Đường Kiếp thả tâm tư, cùng Tô Hồng Bi ngắm cảnh đẹp ý vui. Vừa đi vừa quan sát đại trận thủ thành, cũng đã đại khái rõ ràng.

Phải nói, thủ hộ đại trận coi như không tệ, nếu có tu giả hóa thần trấn giữ thì có thể ngăn cản được ít nhất công kích của hai vị xuất khiếu, chỉ với tiên cấp là bất lực. Lấy thủ đoạn của Đường Kiếp, không cần bất luận đạo pháp gì, chỉ cần dốc một chưởng toàn lực là có thể đánh tan.

Điều này làm cho Đường Kiếp có chút thất vọng.

Làm tuyến đầu thủ hộ, nơi này vốn nên có phòng ngự tốt nhất, nhưng không chống nổi một Địa Tiên thì đúng là thất vọng. Nếu thật như vậy, Nhân Tộc dựa vào cái gì kháng trụ Huyết tộc đây?

Đường Kiếp tuyệt không tin Nhân Tộc đơn giản như thế, như ở trong Tê Hà Giới có rất nhiều môn phái có thủ đoạn độc đáo của mình. Cho dù phái Tẩy Nguyệt mạnh mẽ tấn công thì cũng muốn trả giá rất đắt. Lúc trước phái Tẩy Nguyệt và Thất Tuyệt Môn liên hợp tấn công Thiên Thần Cung, lấy hai phái liên kết chỉ miễn cưỡng thắng lợi. Nếu bọn họ tính toán toàn diệt Thiên Thần Cung, như vậy Thiên Thần Cung nói không chừng còn có thêm thủ đoạn ngọc đá cùng tan.

Nếu quân bài che giấu của thiên thu thành không phải pháp trận thì sẽ ở phương diện khác, nhưng không biết là gì.

Quan trọng nhất, Nhân Tộc như vậy, Huyết tộc và Ma tộc thì sao?

Bọn họ thì dựa vào gì?

Đây cũng là chuyện Đường Kiếp muốn xác minh nhất, mà muốn hiểu rõ điểm ấy, nhất định phải có đầy đủ địa vị ở nhân tộc, thậm chí còn bức ra được quân bài chưa lật của hai tộc kia. Như thế khi Tê Hà Giới tiến công sẽ có phòng bị.

Thời khắc này trong lòng hắn chợt có cảm nhận.

Đường Kiếp kéo dài thần niệm nhận thấy phía sau có Đào Thiên Đức bám theo, Đường Kiếp cười lạnh trong lòng, nghĩ tiểu tử này quả nhiên là không biết sống chết, lại vẫn dám đến trêu chọc mình, trong lòng nảy sinh sát khí.

Khi tới một góc rẽ, Đường Kiếp dùng thủ thuật che mắt, dùng Phù Sinh Vạn Tượng biến hóa ra bản thân và Tô Hồng Bi tiếp tục đi trước, mình cùng Tô Hồng Bi đi đường khác.

Đào Thiên Đức tự đi theo Đường Kiếp Tô Hồng Bi, Đường Kiếp thì đặt tâm tư lên người Đào Thiên Đức, xem hắn rốt cuộc có thủ đoạn gì.

Để tiện cho Đào Thiên Đức, Đường Kiếp cố ý để phân thân ra khỏi thành, tiến vào một vùng hoang vắng không có người ở, sau đó lại cố ý tìm lý do để Tô Hồng Bi tách ra. Quả nhiên Đào Thiên Đức thấy có cơ hội liền tới tiếp cận, dựa vào bảo vật che giấu bản thân, sau đó lấy trong túi Giới Tử ra một chiếc hộp nhỏ.

Lúc hộp ngọc mở ra, Đường Kiếp thấy một ngọn lửa màu lam, xác thực mà nói, là một ngọn lửa băng sương màu lam, an tĩnh trôi nổi giữa không trung, không nhiễm bụi trần.

Lấy nhãn lực của Đường Kiếp, vừa nhìn đã nhận ra.

Lửa này tên Lam Tâm Diệm, giống như Thương Vân Thánh Hỏa, Táng Thần Diệm, đều thuộc về thiên hạ Dị hỏa. Khi công kích sẽ không có thương thế bên ngoài mà là trực tiếp đun nóng, công kích ở bên trong. Vậy nên nó được xưng là Dị hỏa, không chỉ có công kích quỷ dị mà còn làm năng lực chống cự giảm sút. Cũng may về uy năng so với Thương Vân Thánh Hỏa, Táng Thần Diệm còn xa, nhưng dù gì cũng là một món đại sát khí.

Đường Kiếp không nghĩ tới Đào Thiên Đức còn có Lam Tâm Diệm trong tay, nhìn Lam Tâm Diệm vẫn mới là lửa cấp một, nhưng giết chết một Tâm Ma giả vẫn rất nhẹ nhàng.

Khó trách hắn dám ra tay với mình, quả nhiên vẫn có vài phần tiền vốn.

Lúc mở hộp, Đào Thiên Đức lộ vẻ đau lòng, Lam Tâm Diệm ít ỏi, hắn lại không hiểu cách đào tạo phát huy, nếu dùng giết người chắc chắc sẽ hao hết lửa, thế nên hắn đau lòng vô cùng. Dù vậy thì giờ hắn vẫn vận dụng pháp quyết, dẫn động Lam Tâm Diệm bay tới Đường Kiếp. Đường Kiếp phân thân cũng không né tránh, tùy ý để Lam Tâm Diệm đi vào trong cơ thể.

Ngay lúc Lam Tâm Diệm nhập vào cơ thể, một cỗ linh khí pháp lực bao lấy Lam Tâm Diệm, trực tiếp đoạn tuyệt mối liên hệ với Đào Thiên Đức.

Đào Thiên Đức đang muốn thúc dục hỏa lực, lại phát hiện mình mất liên kết với Lam Tâm Diệm, lập tức sợ hãi.

Chỉ có điều mặc hắn thúc dục thế nào, Lam Tâm Diệm như chìm vào biển, không còn tiếng vọng.

Ngược lại "Đường Xung" đáng lẽ phải chết lại mỉm cười nhìn về nơi hắn ẩn nấp.

Thấy vậy, Đào Thiên Đức hoảng hốt.

Hắn có ngốc cũng biết mình bị đối phương phát hiện, thầm kêu không tốt, dùng địa độn thuật muốn đi. Chỉ có điều một đầu chui xuống thì có thanh âm vang lên, mặt đất cứng rắn không xuyên qua nổi, ngược lại còn làm đầu chảy đầy máu.

Đào Thiên Đức liền chạy lên không trung. Chỉ là vừa nhảy lên thì có gió to cuốn đến lạnh thấu xương, thổi Đào Thiên Đức là Linh Hoàn chân nhân không thể đứng thẳng, đầu đập xuống dưới mặt đất tiếp tục chảy máu.

Đường Kiếp phân thân chậm rãi bước đến, mặc dù chỉ là phân thân, nhưng ở Đường Kiếp thăng tiến Tiên Đài thì Phù Sinh Vạn Tượng cũng tăng lên, hoàn toàn có thể chiến cùng Linh Hoàn một trận, huống chi còn có thần niệm ở bên, Tiên Đài linh hồn thành thần, thần niệm thông thiên, một ý niệm trong đầu liền phong tỏa thiên địa, khiến Đào Thiên Đức tiến thoái không xong.

Phân thân thản nhiên đi tới, cất cao giọng nói:
- Đào huynh nếu đã đến đây, cần gì phải vội vã rời đi như thế?

Đào Thiên Đức làm sao còn dám để ý đến hắn, vội vàng lấy ra lá bùa, cũng là một tấm tiêu dao phù, sử dụng xong có thể nháy mắt truyền tống ra ngoài. Pháp thuật này đã tiến vào đến phạm trù thần thông, đơn thuần dựa vào phong tỏa thiên địa linh cơ rất khó hạn chế nó.

Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp phân thân chỉ nhìn một cái, lá bùa liền ảm đạm mất đi tác dụng. Dù Đào Thiên Đức thúc dục thế nào cũng không thể phát uy, làm Đào Thiên Đức sợ đến ngây cả người.

Đây là lần đầu hắn thấy có người chặn được cả tiêu dao phù.

Vừa rồi một ánh mắt của Đường Kiếp trông thì đơn giản, nhưng thực tế đã phát huy không gian đạo, trực tiếp tiêu trừ uy năng lá phù. Đây không phải đạo pháp, mà là lý giải và vận dụng đại đạo.

Nếu là trước đây, Đường Kiếp cũng chưa chắc làm được điều này.

Nhưng trận chiến với Bạch Cốt Thần Quân đã giúp lý giải của Đường Kiếp về đại đạo thêm sâu sắc, lĩnh ngộ thêm sâu.

Hắn nhận ra pháp thuật kỳ thật được thành lập trên cơ sở đại đạo, thiên hạ vạn pháp đều không nằm ngoài điều này. Nếu như nói giữa hai bên có gì khác biệt, như vậy thuật pháp là gián tiếp vận dụng đạo, đạo pháp chính là trực tiếp vận dụng đạo.

Cái gọi là ngộ đạo, nhập đạo và chưởng đạo, kỳ thật chính là năng lực trực tiếp vận dụng.

Ngộ đạo là nhìn thấy, từ bản chất chưa thể vận dụng nhưng đã biết phương hướng, ngẫu nhiên có thể mượn lực.

Nhập đạo là đắc lực, đạo vân nhập vào cơ thể, có thể vận dụng lực đại đạo, ý nghĩa chân chính là trực tiếp vận dụng.

Nhưng chưởng đạo là gì, Đường Kiếp vẫn không rõ ràng lắm. Rất nhiều chuyện không đi đến đó sẽ không rõ, mãi khi cùng Bạch Cốt Thần Quân đối chiến, Đường Kiếp mới dần dần lĩnh ngộ.

Đạo, không chỉ là vận dụng lực lượng mà là lý giải thấu triệt một cách hệ thống. Khi đạt tới bước này thì mọi thuật pháp đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Tiêu dao phù tuy là pháp thuật, nhưng cũng thành lập dựa vào Không Gian Đạo, khi Đường Kiếp đạt tới chưởng đạo, ngoại trừ có thể thoát khỏi đạo pháp hạn chế, còn có một ý nghĩa trọng yếu, mọi thuật pháp đều chịu ý chí ảnh hưởng.

Nói đơn giản, một tiên nhân chưởng Không Gian Đạo, chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể trong phạm vi nhất định khiến tu giả không thể sử dụng bất cứ thuật pháp gì liên quan tới không gian đạo. Trừ phi đối phương cũng có lý giải về Không Gian Đạo sâu sắc như hắn, hay là sử dụng hẳn Không Gian Đạo pháp.

Đường Kiếp còn xa mới đạt tới chưởng đạo Không Gian, nhưng khống chế tiêu dao phù thì nắm chắc, hơn nữa cảnh giới chênh lệch nên dễ dàng đóng kín pháp thuật này, cảm nhận một chút cảm giác chưởng đạo.

Cho nên nói việc ức hiếp kẻ yếu vẫn rất có ý nghĩa.

Đào Thiên Đức mắt thấy mọi thứ mất đi tác dụng, sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Đường Kiếp phân thân đi tới, Đào Thiên Đức đã ngất đi.

Đang muốn thuận tay kết liễu tính mạng hắn, Đường Kiếp đột nhiên có cảm nhận, thấy trong biển vận mệnh có cảm ngộ, biết ở trên người người này mình sẽ tìm được đáp án thì liền thay đổi ý niệm.