Đường Xung!
Một tiếng hô ngừng cước bộ của Đường Kiếp.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Hồng Mi đứng phía sau, mặt mày hớn hở nhìn hắn.
Cô nương này trước đây vẫn muốn học làm thế nào nâng cao tu vi, đề thăng cảnh giới nhưng mặt khác lại không muốn hy sinh hay từ bỏ gì.
Thẳng cho tới hôm nay, Đường Kiếp nói lời giác ngộ làm cho nàng bừng tỉnh.
Đây không phải Đường Kiếp miệng xà tâm phật, nhân loại sinh tồn không dễ, không phải giới nào cũng giống như Tê Hà Giới là do nhân loại làm chủ, trên thực tế có khá nhiều thế giới bị tộc khác chiếm cứ, Huyết Hà giới như thế, Thanh Vân Giới cũng vậy, ở Tinh La Đại Thiên Giới, có nhiều dị tộc cùng nhân loại tranh đoạt quyền lợi sinh tồn. Dị tộc cùng nhân loại có kẻ địch chung là Hồng Mông, nhưng đều có cừu oán với nhau.
Chính vì vậy với có chiến tranh tu giới.
Hoặc nói nguyên nhân gây ra chiến tranh tu giới chính là chiến tranh chủng tộc, sau đó mới phát triển trở thành trò chơi tất yếu của kẻ mạnh.
Mặc dù như thế, Đường Kiếp cũng không hẳn cá lớn nuốt cá bé, cho nên hắn vẫn dùng lý do chính nghĩa phát động chiến tranh, không chỉ có trận chiến này mà những trận chiến khác cũng sẽ như thế —— Tê Hà Giới sẽ không đi thâu tóm làm chủ thế giới mà chỉ thâu tóm những nơi nhân loại sinh tồn gian nan, đồng thời cũng sẽ không tiêu diệt nhân loại, mà là cùng nhân loại tồn tại.
Đây là đại nghĩa!
Nhân loại nhất định phải tuân thủ đại nghĩa!
Vì Đường Kiếp giữ vững được tín niệm, hắn có thể truyền cảm xúc cho những người khác. Đây không phải pháp thuật nhưng có hiệu quả hơn bất kỳ pháp thuật nào, cũng có ý nghĩa trực tiếp.
Một khắc này, ngay cả đám Liễu Nam Sơn cũng suy nghĩ, sự thay đổi này đúng là do Đường Kiếp nói trúng tiếng lòng.
Thấy tình hình này, Đường Kiếp biết lời của mình đã có tác dụng, vẻ mặt cũng hòa hoãn đi vài phần.
Quả nhiên Liễu Nam Sơn nói:
- Tiểu hữu nói đúng, Nhân Tộc có được một vùng phúc địa ở Huyết Hà giới đúng là dựa vào vô số tiền bối tre già măng mọc, không sợ sinh tử. Thiên thu thành sở dĩ gọi là thiên thu cũng là bởi nơi đây là bức thường của nhân loại, ngăn kẻ thù bên ngoài xâm nhập. Người thủ thành đương nhiên cũng có huyết khí hào dũng. Những năm gần đây, Diệp Hồng Minh vì cái gọi là Nhân Tộc đại kế mà nhượng bộ chỉ đổi lấy Huyết tộc càn rỡ. Lại không biết hòa bình không phải nhẫn nhịn mà phải tiến công! Lời lúc trước là lão phu sai rồi!
Nói xong Liễu Nam Sơn hướng Đường Kiếp thi cái lễ.
Lấy thân Tử Phủ hóa thần hướng "Tâm Ma" tiểu bối thi lễ, đổi thành người khác chỉ sợ đã sớm thụ sủng nhược kinh, nhưng Đường Kiếp lại không để ý, chỉ gật đầu nói:
- Hiểu được là tốt rồi.
Dáng vẻ của hắn khiến mọi người tức giận, chút hảo cảm vừa sinh ra lập tức biến mất.
Vẫn là Liễu Nam Sơn không thèm để ý nói:
- Nếu như thế, tiểu hữu cũng không cần vội vã rời khỏi, không bằng trước hết ở Diệp Hồng Minh một thời gian. Huyết tộc liệp sát đoàn không tới thì thôi, nếu tới thì mời tiểu hữu cùng bọn ta nghênh chiến, thế nào?
Đường Kiếp cười nói:
- Chưởng giáo có thịnh tình, nào dám không tòng mệnh?
Liễu Nam Sơn phân phó:
- Hồng Mi, còn không mau sắp xếp chỗ ở cho Đường tiểu huynh đệ.
- Vâng, sư phụ!
Tô Hồng Mi kích động dẫn Đường Kiếp đi.
Đi theo Tô Hồng Mi rời khỏi đại điện, một đường quẹo trái quẹo phải, đi tới một sân viện. Chỉ thấy khá yên tĩnh, trướcviện có khu rừng nhỏ, bên cạnh là vườn hoa rực rỡ. Bên cạnh còn có hành lang thông tới thuỷ tạ, trong ao có hoa sen đua nở.
Tô Hồng Mi nói:
- Đường đại ca sẽ ở đây, nơi này là chỗ chiêu đãi khách quý, thanh tĩnh lịch sự tao nhã, mong rằng Đường đại ca sẽ thích.
Đường Kiếp trả lời:
- Người tu hành chỉ cần chỗ có linh khí sung túc là được, những thứ khác cũng không nhiều yêu cầu lắm.
Tô Hồng Mi liền cười nói:
- Đường đại ca quả là người khổ tu.
Nói xong cũng không rời đi, vừa lúc trong viện có ghế đá, nàng liền ngồi xuống nói chuyện với Đường Kiếp. Không phải nói Tô Hồng Mi thích hắn, tu hành nhiều năm như vậy, Tô Hồng Mi sớm không còn là tiểu cô nương mới lên, thêm danh xưng Hồng Phong tiên tử ở phía sau chứng tỏ nàng cũng có danh vọng trong các nữ tu. Chỉ có điều nàng tuy mớ quen Đường Kiếp nhưng thấy hắn nói năng khí phách, khó tránh khỏi lòng muốn kết giao. Đường Kiếp cũng không để ý, hai người cứ như vậy câu được câu không tán gẫu, lúc hào hứng còn cười ha ha. Đào sư huynh nấp trong tối ghen ghét không ngừng, chỉ có điều biết thực lực bản thân không đủ, chỉ có thể ở đó bất đắc dĩ.
Cho nên hắn cũng không biết, kỳ thật tâm tư Đường Kiếp không ở đây mà vẫn ở trên đại điện kia.
Thần niệm vô thanh vô tức trải rộng ra, kéo dài đến đại điện.
Mặc dù đại điện đã bị người dùng thần niệm che chắn, nhưng Địa Tiên cấp bậc cao vẫn có thể dễ dàng tiến vào, sau đó nghe thấy lời của Liễu Nam Sơn nói với mấy vị kia.
- Minh chủ thật sự tính làm như lời Đường Xung, cũng Huyết tộc cứng rắn chống đỡ hay sao?
Đây là tiếng của Mặc Vô Tâm.
Sau đó là tiếng Liễu Nam Sơn đáp lại:
- Các ngươi thấy thế nào?
- Đường Xung nói có đạo lý, nhưng vẫn quá cảm tính. Nói thế nào, Nhân Tộc chống đỡ hết nổi là sự thật. Chúng ta mà cùng Huyết tộc khai chiến, kết quả không có gì khác. Một là bị đối thủ đánh bại, hậu quả không cần nói, Diệp Hồng Minh diệt diệt, Thiên Thu Thành cũng bị đồ sát. Hai là đánh bại đối thủ, đợi chúng ta chính là Huyết tộc tái phát động công kích, cho đến khi chúng ta thất bại mới thôi. Bất kể là kết quả nào, đều là Diệp Hồng Minh ta bị tiêu diệt.
La Hương Nhiễm nói.
- Quan trọng nhất rất có thể bởi vậy dẫn phát hai tộc đại chiến.
Ngoài dự đoán là môn chủ Thiên Đao Môn cũng không ủng hộ Đường Kiếp, trong khi Đường Kiếp đã cứu Vương An đồ đệ của hắn.
Liễu Nam Sơn thở dài:
- Đúng vậy, chiến sự dễ nổi khó yên. Người trẻ tuổi đầy huyết khí, luôn có cái dũng của thất phu, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khi khiêu chiến phải dẹp yên chiến sự thế nào. Chết rất đơn giản, sống mới khó khăn. Có đôi khi cảm tử chưa chắc đã là có dũng khí.
Bình tĩnh mà xem xét, Liễu Nam Sơn nói cũng không phải không có đạo lý.
Làm trượng phu, có tâm huyết cũng phải hiểu ẩn nhẫn, vấn đề duy nhất là phải nắm trong tay thật chắc.
Mà khi cân nhắc, Liễu Nam Sơn hiển nhiên không như Đường Kiếp. Đường Kiếp là địa tiên, lưng dựa Tê Hà, đối với hắn mà nói, tình huống hiện tại đấu mới là chính xác, nhẫn là sai lầm. Mà Liễu Nam Sơn mới là hóa thần, với hắn mà nói, nhẫn mới là kế lâu dài, còn chiến đấu là khi không còn nhìn thấy cơ hội sinh tồn nữa.
Theo hai phương diện này, hai cách nhìn cũng khong sai, chỉ có điều vị trí bất đồng, ý tưởng cũng không giống nhau.
Bởi vậy Đường Kiếp cũng không trách bọn họ nghĩ như vậy.
Nhưng kế tiếp lời của Liễu Nam Sơn làm Đường Kiếp bốc lửa.
Liễu Nam Sơn nói:
- Vậy nên ta mới lưu lại Đường Xung kia.
Ánh mắt mọi người sáng ngời:
- Ý sư huynh là...
- Không giữ lại Đường Xung, làm sao ăn nói với Huyết tộc liệp sát đoàn?
Liễu Nam Sơn chậm rãi nói.
Quả thế, trong lòng Đường Kiếp hừ lạnh.
Lão cáo già giả dối, hắn giữ Đường Kiếp lại là để giao hắn cho Huyết tộc.
- Tuy nhiên giao phó thế nào cũng là một môn học vấn.
Liễu Nam Sơn lại nói:
- Nhất định phải thừa nhận Đường Xung nói không sai, muốn hòa bình là phải đánh chứ không phải. Mấy năm nay Huyết tộc càng ngày càng hung hăng ngang ngược, một liệp sát đoàn nho nhỏ cũng dám làm càn với chúng ta, cho nên nên chỗ cần tranh giành thì nên tranh giành?
- Vậy ý minh chủ là...
- Đánh, phải đánh, nhưng chớ để thương gân động cốt, còn phải cho họ biết, chỉ dựa vào bọn họ là không làm gì được được chúng ta, trái lại ép người quá, chúng ta ít nhất có thể tiêu diệt họ trước.
Mặc Vô Tâm vỗ đầu gối:
- Kế này của Minh chủ đúng là tuyệt vời, giáo huấn xong thì giao Đường Xung ra, cho họ thể diện, cũng làm họ biết thu liễm.
- Cái này là vừa đấm vừa xoa, là kế hay.
Môn chủ Thiên đao môn cũng gật đầu.
Đường Kiếp cười lạnh trong lòng.
Sau đó là kế hoạch chi tiết, Đường Kiếp nghe không có gì mới mẻ liền thu hồi thần niệm. Bên tai là Tô Hồng Mi nói liên miên:
- ... Cho nên ta đánh người kia một trận, từ ngày đó, tiểu tử thối kia không dám chọc ta nữa... Này, ngươi không nghe à?
Tô Hồng Mi đẩy Đường Kiếp.
Dáng vẻ tự nhiên như hai huynh đệ.
Đường Kiếp gật đầu:
- Nghe thì vẫn nghe, nhưng ngươi đối đãi với người theo đuổi mình như vậy, khó trách đến giờ cũng không gả được ra ngoài.
Tô Hồng Mi đỏ mặt trừng hắn nói:
- Ai cần ngươi lo? Đời ta tu giả, chí ở đại đạo, cả ngày nhi nữ tình trường đúng là không có tiền đồ. Hơn nữa, khi đó bản cô nương đạo hạnh còn thấp, nếu sớm đồng ý chẳng phải giờ phu quân đã thành lão già? Muốn lập gia đình ít nhất cũng phải vào Thiên Tâm, vượt qua Tâm Ma, có ngàn năm thọ nguyên không dễ già nua, mà phải chọn người tuổi trẻ anh tuấn làm phu quân.
Nói xong nhìn Đường Kiếp, bổ sung một câu:
- Giống như ngươi vậy.
Nàng nói lời này kỳ thật không mang tâm tư khác, chỉ là vào tai Đào sư huynh thành trắng trợn cầu ái, trong lòng phẫn nộ, hận không thể lập tức giết Đường Kiếp.
Đường Kiếp chỉ cười lắc đầu:
- Chớ nói giỡn, còn ra thể thống gì.
- Xì, chẳng thú vị gì.
Tô Hồng Mi nói.
Hai người cứ như vậy tán gẫu trong chốc lát, mắt thấy đã muộn, Tô Hồng Mi mới rời đi.
Đường Kiếp cũng tự trở về phòng ngồi xuống điều tức.
Đêm dài vắng người, Đường Kiếp bỗng nhiên ộng tâm nhìn về phía phương, hừ một tiếng:
- Thú vị.
Lập tức nhắm mắt coi như không nghe thấy.
Một lát sau, trong viện xuất hiện một người, đúng là Đào sư huynh.
Hắn đứng ở ngoài viện chứ không tới gần. Hắn biết rõ linh thức Tâm Ma Tu giả hùng mạnh, nếu tới quá gần sẽ bị lộ, nhưng chưa tu thành thần niệm thì khoảng cách cũng hữu hạn, trong 50m chính là cực hạn. Mình dùng bí pháp sư môn tiếp cận sẽ không bị phát hiện, nhưng nếu gần quá cũng khó tránh khỏi lộ tẩy, bởi vậy nên hắn đứng đó hung dữ nhìn Đường Kiếp rồi lấy một con rết màu kim, thả ra cho bò vào về hướng phòng Đường Kiếp.
Đường Kiếp thấy rõ đấy là con rết có kịch độc, gọi làm Kim sí liệt bối ngô, chứa hỏa độc, một khi cắn trúng người thì Tâm Ma cũng khó có thể chống đỡ. Khó nhất là độc này phát tác như nội hỏa công tâm, thoạt nhìn như bị tẩu hỏa nhập ma, nhất là tu giả Tâm Ma kỳ bị cắn trúng thì sẽ tưởng bị Tâm Ma xâm lấn, nội hỏa thiêu thân mà chết.
Nhìn đối phương sử xuất thủ đoạn như thế, Đường Kiếp cũng cười.
Con rết rất nhanh bò vào trong phòng, bò lên người Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không để ý, tùy ý cho nó bò lên, khi nó khẽ cắn, Đường Kiếp buông để nọc độc rót vào trong cơ thể, ngay sau đó bị tiên khí ngưng tụ lại, bức ra, thuận tay ném vào một cái bình nhỏ —— kim si liệt liệt bối ngô cũng là tài liệu hiếm có, lãng phí thì đáng tiếc.
Con rết cắn xong có chút vô lực, bị Đào sư huynh kêu gọi tự động thối lui.
Đào sư huynh thấy độc ngô đắc thủ, cũng cảm thấy mỹ mãn thối lui.