Tô Hồng Mi trợn mắt há hốc mồm nhìn sư huynh lăn lộn trên mặt đất, tuy rằng cho tới bây giờ nàng không thích sư huynh, nhưng không ngờ có ngày chứng kiến đối phương có dáng vẻ như thế.

Đào sư huynh lăn thẳng mấy chục thước mới dừng lại.

Ngôn xuất pháp tùy biến mất, Đào sư huynh rốt cục khống chế được mình đứng lên, chỉ có điều lăn xa như vậy mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi. Hơn nữa trên đường không biết ở đâu ra một đống cứt chó, hắn cứ như vậy đè nát chướng ngại vật, hiện giờ dây khắp người, quả nhiên là vừa bẩn vừa thối.

Tô Hồng Mi thấy hắn như vậy, không kìm nổi cười thành tiếng.

- Khốn khiếp!
Đào sư huynh nhìn mình, trong cơn giận dữ la lên.

Hắn không thể tin mình lại gặp phải chuyện này, căm tức Đường Kiếp, trong ánh mắt dấy lên liệt hỏa.

- Ngươi muốn chết!
Hắn hô một tiếng, tế ra một vật, là một ngân câu chém Đường Kiếp.

Hắn giận Đường Kiếp làm tổn hại thể diện của hắn, một kích này ra tay cũng không dung tình, dùng tới thủ đoạn ẩn giấu, ngân câu lao thẳng vào Đường Kiếp.

Đường Kiếp tiện tay đưa một ngón tay ra, ngón tay đặt lên ngân câu, chỉ thấy đầu ngân câu hiện ánh lửa, tiếp theo chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số tàn phiến vỡ tan.

- Sương tuyết câu của ta!
Đào sư huynh hô một tiếng, dại ra tại chỗ.

Đường Kiếp vung tay lên, kim quang rơi vào tay.

Hắn từ khi lên Tử Phủ rất ít sử dụng Binh Tự Quyết, chủ yếu đối thủ mạnh, có bảo vật cũng có giá trị tương đối cao, thật sự là tiếc phá nát. Khó có dịp gặp được một Linh Hoàn kỳ cặn bã, pháp bảo trông có vẻ tốt, không bể nát chẳng phải rất đáng tiếc sao?

Thời khắc này thu kim sa, Đường Kiếp đi vào trong Diệp Hồng Minh, không thèm để ý Đào sư huynh kia nữa.

Tô Hồng Mi giật mình đuổi theo:
- Ngươi vừa đánh nát Sương tuyết câu của Đào sư huynh sao?

Đường Kiếp tùy ý nói:
- Rất lạ sao. Chỉ là một tu giả Linh Hoàn, ta cao hơn hắn một bậc, phá được pháp bảo của hắn cũng chẳng có gì.

- Khác mà,
Tô Hồng Mi lập tức nói:
- Sương tuyết câu chính là sư phụ hắn dùng Cực âm hàn thiết, ngưng đọng Thiên Sơn băng tuyết ba năm luyện thành bảo vật, uy năng hùng mạnh, không thể khinh thường. Hắn cũng từng cầm bảo vật này đối chiến với Tâm Ma Tu giả nhưng chưa thấy ai hủy bảo bối của hắn, mà ngay cả sư phụ của hắn cũng chưa làm được.

Tô Hồng Mi gọi sư huynh, nhưng hai người không cũng một môn.

- Đó là sư phụ hắn không nỡ.
Đường Kiếp cười nói.

Lời này không sai, cho dù không cần Binh Tự Quyết, tu giả vẫn có thể phá vỡ bảo vật, huyền bí chân chính của Binh Tự Quyết không ở chữ toái mà ở chữ thành.

Nó là sáng tạo chứ không phải là hủy diệt, là tận đầu kim đạo, Binh chi đại thành!

Tô Hồng Mi sầu khổ nói:
- Mặc dù sư huynh vô lễ trước, nhưng ngươi phá vỡ pháp bảo của hắn không ổn chút nào, sẽ có phiền toái.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Nếu khiến cô nương khó xử thì Đường mỗ rời đi là được.

Đường Kiếp nói xong quay đầu rời khỏi.

Vừa đi vài bước, chợt nghe trong viện có thanh âm vang lên:
- Quý khách vừa tới cần gì vội vàng rời đi. Tiểu đồ vô tri trêu chọc quý khách, là hắn bị trừng phạt xứng đáng.

Theo lời nói, chỉ thấy một luồng gió nhẹ xoắn tới ngăn cản đường đi của Đường Kiếp.

Trong gió ẩn chứa lực lượng khống chế tâm ma tu giả, tuy nói Đường Kiếp chỉ cần tâm ý vừa động có thể phá nhưng hắn vẫn ngừng lại, để luồng gió kia ngăn trở cước bộ của mình, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Sau đó là cửa chính Diệp Hồng Minh mở rộng, thanh âm kia lại nói:
- Kính mời quý khách.

Tô Hồng Mi tới gần nói:
- Sư tôn đích thân mời, kính xin Đường đại ca chớ cự tuyệt.

Hoá ra chính là minh chủ Liễu Nam Sơn sao.

Vừa rồi ra tay cũng thấy lực lượng người này có chút tinh chuẩn, vượt xa bình thường, khó trách có thể làm minh chủ.

Đường Kiếp vốn cũng không có ý định rời đi, nếu đối phương đã mời thì cũng không khách khí tiến vào.

Lúc này không có Đào sư huynh ngăn trở, một đường đi thẳng vào đại điện.

Vào trong điện, chỉ thấy có mấy người đang ngồi, một người mặc trường bào màu xanh, tướng mạo trang nghiêm chính là Liễu Nam Sơn. Ngoài ra còn có ba người, một là thanh niên trai tráng cao lớn, một lão nhân áo bào đen và một thiếu phụ mặc cung trang, tu vi đều là Dục Anh, chính là ba phái khác của Diệp Hồng Minh, là chưởng giáo Thiên Đao môn, Hắc Sương tông và Hương Chức Tông chưởng.

Huynh muội Tô Hồng Mi là đệ tử của Liễu Nam Sơn, Vương An là cháu trai của Vương Chiến Sơn Thiên đao môn, thời khắc này thấy bề trên cùng nhau quỳ gối, kể lại chuyện lúc trước.

Nghe Huyết tộc liệp sát đoàn liệp sát chính đệ tử mình, hai vị môn chủ cùng nhau hừ lạnh, tuy nhiên khi nghe nói bọn họ giết đối thủ thì lộ ra vẻ ngưng trọng, hiển nhiên lo lắng đối thủ đến trả thù.

Bọn họ tốt xấu gì còn có đệ tử được cứu, bởi vậy cũng không oán giận Đường Kiếp, nhưng tông chủ Hắc Sương tông không hề khách khí nói:
- -Khốn khiếp, Huyết tộc thế lớn, Nhân Tộc né tránh cũng không kịp, các ngươi còn dám giết lại, không sợ đưa tới đại họa cho môn phái sao?

Người này chính là sư phụ của Đào sư huynh, đệ tử của hắn bị Đường Kiếp đá lăn dưới đất như hồ lô, trong lòng đã sớm khó chịu, giờ nghe nói Đường Kiếp bọn họ giết người của Huyết tộc liệp sát đoàn, tất nhiên là càng không vui.

- Ta thấy hiện tại cũng chỉ có giao người này cho Huyết tộc, bồi thường một ít tài nguyên mới có thể bình ổn tai họa.

- Cái gì?
Tô Hồng Mi nghe mà sợ hãi.

Nàng đứng lên bảo vệ Đường Kiếp, lớn tiếng nói:
- Dựa vào cái gì? Đường đại ca cũng là vì cứu chúng ta mới ra tay, hơn nữa người là chúng ta giết, dựa vào cái gì phải giao hắn ra. Có giao thì giao chúng ta đi!

- Khốn khiếp!
Mặc Vô Tâm nổi giận nói:
- Cho các ngươi đi làm việc, các ngươi lại dẫn về đại họa. Đã không biết tự xét lại còn dĩ hạ phạm thượng. Phải biết lão phu đề nghị như vậy là muốn cứu các ngươi, chẳng lẽ thật sự đợi Huyết tộc giết tới đây mới hối hận?

Tô Thương cũng tức giận nói:
- Mặc lão sai rồi. Diệp Hồng Minh tại sao phải ở thiên thu thành? Không phải vì nơi đây là tiền tuyến chống cự huyết ma hai tộc sao? Chúng ta thân ở chỗ này, nhận trọng trách bảo hộ Nhân Tộc gia viên. Tại sao kẻ thù chưa đến mà đã giao dũng sĩ ra?

Mặc Vô Tâm quát to:
- Chính là vì bảo hộ Nhân Tộc mới phải làm như thế, chẳng lẽ ngươi hy vọng rước lấy đại quân Huyết tộc dẹp Nhân Tộc ta sao?

Tô Thương cũng không khách khí trả lời:
- Lấy việc hy sinh dũng sĩ làm cách bảo vệ sao?

- Đúng vậy!

Hai người gần như chỉ mặt la hét ầm ĩ, trừng mắt nhìn đối phương, một Linh Hoàn và Dục Anh Kỳ giằng co, trong tình huống kém một bậc mà khí thế hoàn toàn không kém gì đối phương, cứ thế trừng mắt với Mặc Vô Tâm, không sợ chút nào.

Mực Vô Tâm tức đến toàn thân run rẩy, đang muốn nói chuyện, vẫn là tông chủ La Hương Nhiễm nói:
- Được rồi, được rồi, tranh giành cái gì. Đều là người trong nhà, tại sao phải khổ như vậy, khiến người ngoài nhìn vào chê cười.

Tô Hồng Mi nghe nhíu mày, nói:
- La tông chủ, nơi này đều là người một nhà, không có người ngoài. Đường đại ca thân là tu giả Tâm Ma, tu vi cao thâm, lại cứu chúng ta, chúng ta đang định dẫn hắn gia nhập Diệp Hồng Minh, tăng cường viện cho Diệp Hồng Minh.

Mặc Vô Tâm lập tức nói:
- Cường viện? Sợ là kẻ gây tai hoạ đi!

Tô Thương đang muốn tranh cãi nữa, vẫn là Liễu Nam Sơn nói:
- Được rồi, chớ cãi nữa.

Mọi người cùng nhau dừng lại, nhìn Liễu Nam Sơn. Không vì hắn là minh chủ, mà vì hắn là người duy nhất có tu vi hóa thần, càng bởi vì người này coi như công chính, tuy rằng ở trong mắt Đường Kiếp là thiếu chút quyết đoán, nhưng ở trong mắt mọi người ở Diệp Hồng Minh là minh chủ đáng tín nhiệm.

Thời khắc này Liễu Nam Sơn phát ra tiếng quát bảo ngưng rồi cũng không nói nhiều, mà nhìn Đường Kiếp:
- Đường tiên sinh cứu liệt đồ, bản nhân trước cảm kích ngươi, người đâu, đưa tiên sinh trăm miếng huyết ngọc.

Có người bê ra khay ngọc, phía trên có một trăm khối huyết vân ngọc chỉnh tề, xem như tài nguyên tốt ở Huyết Hà giới. Với tu giả mà nói thì không quá tốt cũng không quá xấu, nếu dùng trả ơn cứu mạng thì còn thiếu.

Nhìn một trăm khối huyết ngọc, Tô Gia huynh muội đồng thời run lên, hiển nhiên đã ý thức được điều gì.

Quả nhiên Liễu Nam Sơn nói:
- Vừa rồi Mặc môn chủ nói tuy khó nghe nhưng cũng có đạo lý. Huyết tộc thế lớn, Nhân Tộc đắc tội không nổi, giết người của liệp sát đoàn, Huyết tộc trả thù sợ là khó tránh khỏi.

- Sư phụ...
Tô Hồng Mi run giọng nói.

Liễu Nam Sơn bịt tai không thèm nghe:
- Tuy nhiên nếu nói đem ngươi giao cho Huyết tộc, Liễu Nam Sơn ta cũng không ủng hộ. Diệp Hồng Minh ta không phải người lấy oán trả ơn, có lùi bước cũng không tới tình trạng như thế.

Nghe vậy, Tô Gia huynh muội mới yên lòng.

Quả nhiên kế tiếp Liễu Nam Sơn nói:
- Cho nên chúng ta sẽ không đưa ngươi cho Huyết tộc liệp sát đoàn, nhưng thật xin lỗi cũng không thể cho ngươi gia nhập Diệp Hồng Minh. Dù sao, Diệp Hồng Minh không thể cho Huyết tộc tấn công lý do. Cầm lấy huyết ngọc, mời tiên sinh rời đi cho.

Đại điện tĩnh lặng.

Đường Kiếp nhìn huyết ngọc, chỉ vào ba người Tô Gia huynh muội hỏi:
- Vậy ba người họ thì sao?

Liễu Nam Sơn nhìn đồ đệ của mình, không lên tiếng.

Vì thế Đường Kiếp hiểu rồi.

Tiền đồ của Tô Gia huynh muội chỉ sợ cũng phải xem thái độ của Huyết tộc rồi.

Vì thế Đường Kiếp mỉm cười. Hắn nói:
- Có câu, không biết có nên nói hay không.

Liễu Nam Sơn nhấc tay:
- Cứ nói đừng ngại.

Đường Kiếp nhân tiện nói:
- Huyết Hà giới, nhân yêu ma tam tộc ở thế chân vạc, trong đó Yêu tộc thế lớn, Nhân Tộc yếu nhất. Nhưng những năm gần đây, Yêu tộc vì sao vẫn không diệt Nhân Tộc? Là bởi vì chúng ta nhường nhịn sao?

Hắn nhìn quanh trong bốn vị môn chủ cũng hờ hững không nói.

Đường Kiếp nói:
- Kỳ thật các ngươi cũng biết không phải, đúng không? Chỉ trông vào sự nhường nhịn, Nhân Tộc sớm đã bị diệt. Nhân Tộc sở dĩ có thể tồn tại đến hiện tại, sở dĩ còn có thể có được một phúc địa, không phải do chúng ta ẩn nhẫn, mà là dựa vào nhiệt huyết của chúng ta, dựa vào quả đấm của chúng ta, dựa vào vô số tu giả chiến đấu hăng hái, không sợ sinh tử, tre già măng mọc tranh giành được!

- Yêu tộc có thể diệt chúng ta sao? Bọn họ có thể! Nhưng bọn họ không dám!

- Vì sao? Bởi vì bọn họ rất rõ ràng tiêu diệt Nhân Tộc cần phải trả giá thế nào, dưới Ma tộc rình rập, bọn họ không dám trả một cái giá lớn như vậy.

- Đây mới là nguyên nhân vì sao Nhân Tộc có thể tồn sống đến bây giờ. Không phải dựa vào nhường nhịn, mà là dựa vào máu của chúng ta, dũng khí của chúng ta, tính mạng của chúng ta! Quả thật Nhân Tộc không địch lại đối thủ, không thể trêu chọc đối phương, nhưng khi đối phương đánh đến tận cửa cũng không nên sợ hãi. Nhân Tộc ở tiền tuyến, đối mặt sự bắt nạt của Huyết tộc, cứ lui lui nữa, như vậy tiền tuyến còn là tiền tuyến sao? Như vậy tu giả còn là Nhân Tộc sao?

Một lời nói làm mọi người biến đổi sắc mặt.

Đường Kiếp hít một hơi thật dài:
- Chớ để sự mơ hồ tiêu ma ý chí chiến đấu của chúng ta, chớ để sự sợ hãi xóa đi nhiệt huyết của chúng ta! Nhân Tộc phải có một trận chiến!

Nói xong, Đường Kiếp xoay người bước ra ngoài.