Hoàng Đình thế giới.
Đại lục hoàn chỉnh chia làm năm khối, nước biển tràn vào phân cách, trở thành những lục địa hàng xóm. Tuy nhiên do đại lục sơ phân, lúc này khoảng cách còn chưa quá xa, khoảng cách giữa lục địa và lục địa có vài dặm. Nhưng cách mỗi một năm, nước biển sẽ chia cắt thêm khiến chúng rời xa nhau, giống như các huynh đệ cùng gia tộc qua năm dài tháng rộng trở thành xa lạ.
Đảo nhỏ ở trung ương vẫn là đại lục lớn nhất, nó bao chiếm ba phần năm diện tích, bao gồm tiên đảo trung ương tiên cũng khu phóng xạ. Khu vực từng phồn hoa nhất này giờ đã trở thành tử địa. Bởi vì khi vào trung tâm đại lục, nơi này thừa nhận năng lượng mạnh nhất, dư lực đến từ Đại La Kim Tiên còn sót lại khiến cho không có sinh linh nào tồn tại được, cả mấy trăm năm cũng không có một ngọn cỏ.
Bốn khối đại lục khác phân biệt đi bốn hướng, chúng may mắn tránh thoát được dư lực của kim tiên, bắt đầu có sự phát triển thuộc về mình.
Phía tây đại lục mang theo núi lửa như lò luyện, nơi này là ngọn nguồn sinh mệnh, cho nên có thổ địa phì nhiêu nhất. Tuy nhiên bởi vì tất cả sinh linh trí tuệ đã chết hết, tài nguyên không người khai thác, phát triển. Cho nên những năng lượng này tạo thành cái kén thật dày. Theo thời gian trôi qua, kén hóa thành nhau thai đại địa, trong nhau thai chứa những đặc thù khác là bào thai. Nhau thai và bào thai đều là tài liệu hiếm có, mặc dù ở Tinh La Đại Thiên Giới cũng cực hiếm khi bắt gặp, được người ta coi như trân bảo. Nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp, phiến đại lục nhỏ bé này đang có nhau thai hình thành.
Phía nam đại lục là nơi còn sót lại Tử phủ ngũ hành tộc. Bọn họ là những sinh mạng cuối cùng của Hoàng Đình thế giới, bọn họ tồn tại với ý nghĩa kéo dài ngũ hành tộc. Vì thế Đường Kiếp không tiếc bày mưu đặt kế để mấy vị ngũ hành tộc Tử Phủ tự phế tu vi, nâng cao tỷ lệ sinh sản, dù sao tu vi càng cao sinh sản càng khó, đây là cân bằng trong thiên địa. Đại lục phía nam bởi vậy đã định trước trở thành nơi xây dựng sinh mạng mới của Hoàng Đình thế giới, trong tương lai cũng coi đây là trung tâm lan ra tứ phía.
Đại lục phía bắc cái gì cũng không có, nơi này vốn là đại lục xa nhất, tựa như mảnh đất hoang vu, sau khi vỡ tan thì vẫn như thế. Nó có diện tích nhỏ nhất, tốc độ trôi đi nhanh nhất, khoảng cách tới đại lục gốc xa nhất. Bởi vì không có giá trị đáng nói, Đường Kiếp quyết định đóng băng nơi này làm kho hàng, điều tiết trung tâm. Nó tồn tại có ý nghĩa chứa đựng và phóng thích năng lượng dư thừa, sau này có gặp năng lượng công kích thì cũng như hệ thống giảm xóc cho cả thế giới.
Cuối cùng là Đông đại lục, nơi đám người Thanh Long sống.
Ngoài ra là Tinh Diệu môn.
- Tích địa thuật, phóng! Dẫn lưu thuật, lên... Động tác chậm một chút, bước đi phải thống nhất!
Trên một vùng đất hoang đông đại lục, mười mấy đệ tử Tinh Diệu Môn tụ tập lại, dưới sự hướng dẫn của một tu giả Khai Thức kỳ cùng nhau phóng thích pháp thuật. Theo pháp thuật phóng thích, chỉ thấy đại địa bị phân cách thành từng bờ ruộng, mương máng, đất hoang biến thành ruộng tốt.
Ở nơi xa hơn, tu vi Thiên Tâm thậm chí là Tử Phủ cũng bận rộn thi triển thần thông dời non lấp biển, hình thành từng tòa núi cao, khiến dòng nước chảy xiết thay đổi hướng đi, thiên địa xuất hiện tuần hoàn.
Mà ngay cả Tử Phủ Tinh Diệu Môn cũng phải bội phục kế hoạch của Đường Kiếp, nhờ các loại thủ đoạn, toàn bộ thế giới không bị xuống dốc mà càng thêm thông thuận. Mấy khối đại lục đã có ảnh hưởng lẫn nhau, khí hậu, địa hình đều xuất hiện biến hóa, cũng mong muốn có khống chế phương hướng phát triển. Một trận đại nạn không phá hủy thế giới này, ngược lại khiến nó càng thêm sức sống.
- Bút tích này, khí phách này, Đường Kiếp thực là anh kiệt.
Trên không trung, mấy vị Tinh Diệu Môn nhìn thương hải tang điền biến hóa, một người cất lời tán thưởng. Người này tên Lâm Khổ Hải, một trong số các Tử Phủ.
Một nam tử râu dài đứng bên vuốt râu mỉm cười nói:
- Đúng vậy, có thể trong thời gian ngắn ngủn mấy trăm năm phát triển một thế giới tới tình trạng này, lão phu cũng hiếm thấy.
Bên cạnh có người nói:
- Môn chủ nói hiếm thấy, có phải muốn nói, ngoài tiểu thế giới này ngươi còn từng gặp qua cái khác rồi sao?
Người nói chuyện là môn chủ Tần Triều Hiên, xuất khiếu đỉnh cao, nửa bước Địa Tiên. Hắn nghe xong, mặt lộ vẻ hoài niệm, nghĩ một lát mới nói:
- Thế giới Đại Thiên có đủ điều lạ, thiên tài đếm không hết. Có người chuyên chú cho tu vi, có người chuyên chú cho đại đạo, người chuyên chú cho tiểu thế giới đương nhiên cũng là có. So về tinh khiết, Hoàng Đình thế giới tuy rằng không kém, nhưng đích xác không phải mạnh nhất.
- Ồ, không biết là ai? Là hai đại phái sao?
Tần Triều Hiên lại không nói.
Trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
- Tiểu thế giới là động không đáy, nhu cầu về tài nguyên rất lớn, đi theo con đường bình thường cơ bản không thể thỏa mãn. Vậy nên càng là đại phái, ngược lại càng là không dễ phát triển như tiểu thế giới. Dù sao bản thân tài nguyên tiểu thế giới có thể cướp lấy, nếu chẳng may bởi vậy bị người cướp lấy sẽ thành may áo cưới cho kẻ khác. Ta biết vị kia, vốn chẳng phải đại phái, thậm chí không thuộc về Hồng hoang đại lục.
- Không thuộc về Hồng hoang đại lục?
Mọi người kinh ngạc.
Có người nói:
- Không thể tưởng được ngoại trừ Đường Kiếp còn có anh tài không thuộc về Hồng hoang đại lục.
Tần Triều Hiên cười khinh miệt:
- Chê cười, ai quy định nhân tài nhất định phải thuộc về Hồng hoang đại lục? Hồng hoang là đại lục lớn nhất không sai, nhưng vũ trụ to lớn, nhân tài đâu chỉ có mình Hồng hoang bao quát. Cho dù là Đại La Kim Tiên thậm chí thánh tiên chứng đạo cũng không phải chỉ có Hồng hoang mới có.
- Sau Ngọc Thành Tử vẫn còn có thánh tiên hay sao?
Mọi người nghe mà khiếp sợ.
Tần Triều Hiên lại chỉ hừ một tiếng:
- Năm đó Ngọc Thành Tử quét ngang Hồng Mông, nhưng cũng không phải chỉ có mình hắn. Chỉ là sau hắn sáng tạo Thiên đình, nổi bật nhất thời kỳ đó, những nhân vật khác ẩn lui nhưng không có nghĩa họ đã chết rồi. Cho nên tầm mắt cần rộng rãi. Hồng hoang đại lục mạnh thật, nhưng lại chẳng phải duy nhất.
Lời nói làm mọi người kinh hãi, lập tức cũng hiểu được đây là đang khuyên mọi người.
Mặc dù mọi người đều đã quyết định rời khỏi Hồng hoang, nhưng đây rốt cuộc vẫn là chuyện xa xứ, thấp thỏm trong lòng là khó tránh khỏi. Nhân tâm bất ổn khó tránh sinh biến. Đường Kiếp sở dĩ để bọn họ ở trong này khai sơn tạo điền, ngoài khôi phục sức sống còn là cho họ công việc để làm, không phải suy nghĩ nhiều. Mà lời của Tần Triều Hiên là an ủi mọi người, đồng thời cũng khuyên mọi người nên bỏ cái tư tưởng mình "Đến từ thành phố lớn". Nếu không cứ ôm suy nghĩ này tiến vào địa bàn của người khác thì sẽ xảy ra chuyện.
Mọi người không phải kẻ ngu, nghe ra ý của Tần Triều Hiên, tất nhiên đều đồng ý.
Lúc này có một người bất ngờ nói:
- Tính ra chúng ta đã ở bên trong ngàn ngày, Đường Kiếp cũng phải đến Tê Hà rồi chứ?
Thời gian trong Hoàng Đình thế giới gấp trăm bên ngoài, nói cách khác, một ngàn ngày đêm mới chỉ là mười ngày bên ngoài.
Mười ngày, đủ thời gian cho Đường Kiếp tới điểm truyền tống, trở lại Tê Hà.
Tần Triều Hiên gật gật đầu:
- Cứ cho là tới rồi. Tuy nhiên nhiều người như vậy, còn là tu giả, lập tức vào Tê Hà chỉ sợ sẽ bất tiện, phỏng chừng đang tìm cách an trí.
- Hừ, ta thấy không phải đang tìm cách an trí mà là tiểu tử này muốn bóc lột chúng ta nhiều hơn một chút.
Từ xa truyền đến tiếng hừ lạnh, đúng là Hoàng Vô Cực. Hắn cùng Đường Kiếp tiếp xúc thời gian dài đã có phần hiểu biết tính tình của Đường Kiếp, nhưng không ngờ một câu nói của mình thành sự thật. Đường Kiếp đích xác có thể đến Tê Hà sớm, tuy nhiên nhìn Tinh Diệu Môn khí thế ngất trời, đại lục phát triển quang vinh nên có ý chậm trễ vài ngày.
Bất quá hắn ở ngoài nhưng tâm tư vẫn ở bên trong.
Hoàng Vô Cực dùng "Thiên Thính", Đường Kiếp nghe thấy, biết là hắn đang cảnh cáo mình. Dù da mặt dày cũng không thể giả câm vờ điếc nữa, chỉ có thể cười ha hả nói :
- Ủy khuất mấy vị rồi, đã tới Tê Hà, kính xin chư vị rời khỏi.
Nói xong phía chân trời đã hiện hào quang, đúng là thông đạo rời đi.
Chúng tu thấy thế cùng nhau bay dọc theo thông đạo, một đường phi thăng, lúc ra ngoài mới phát hiện mình đã đi tới không trung vạn trượng, đỉnh đầu là Kim Diệm Cương Phong, dưới chân là non sông tráng lệ.
Xa xa là dãy núi liên miên, khí thế thôn tính ngàn dặm.
Chúng tu lần đầu nhìn thấy Tê Hà Giới, cùng bị sắc đẹp làm say mê, miệng khen không ngừng.
Đường Kiếp chỉ vào núi nói:
- Đó chính là Xuất Vân, là trọng địa phái Tẩy Nguyệt ta. Trước khi đến ta đã báo cho đệ tử phái Tẩy Nguyệt biết, hiện giờ phái Tẩy Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, quét dọn giường chiếu đón chào chư vị.
Nói xong dẫn đầu bay xuống.
Theo Đường Kiếp bay xuống, chợt nghe phía dưới vang lên tiếng nhạc.
Có trên trăm loại tiên thú quý hiếm xuất hiện, đằng vân giá vũ, trên không trung bay múa cùng tiếng đàn, vô cùng êm tai.
Tiên nhạc bồng bềnh, có thể thấy từng vị nữ tu bay vào trời cao, ống tay áo phấp phới trên không, dáng người mạn diệu như tiên nữ giáng lâm, một đôi tay ngọc thủ rắc hoa thành đường, từ đỉnh núi nối thẳng không trung.
Phương xa truyền đến tiếng cười của Vân Thiên Lan:
- Tinh Diệu Môn vượt ngàn dặm đến Tê Hà, quả thật là chuyện may mắn. Có sự cường trợ này, Tê Hà Giới sắp có thể đại hưng.