Trên đỉnh núi, một tòa đại điện đứng sừng sững, tuy rằng thoạt nhìn khí thế, quy mô không nhỏ nhưng trang trí đơn sơ, quy cách khá thấp. Quanh đỉnh núi không gian không rộng mở, người trong môn phái gần như tập trung một chỗ. Phóng mắt nhìn lại, người trên núi đông đúc, có vô số phòng nhỏ san sát, một vách núi khác mở đầy động phủ, sự chen chúc tới trình độ đúng là chật không chịu nổi.

Mà ở đỉnh núi phía bắc, có một bức tường bảo vệ thân núi. Tường kia cao chừng trăm trượng, dùng thiên tinh nham cực hiếm thấy xây thành, mỗi khối thiên tinh nham đều to như thớt, phía trên khắc đầy trận vân, đại bộ phận vây quanh thân núi.

Đường Kiếp biết đây là hộ phái đại trận. Tinh diệu môn tới đây, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, cơ nghiệp vạn năm mất đi không chỉ có tài nguyên mà cả đại trận thủ phái. Cho nên phải bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì đại trận thủ phái liên quan tới cơ nghiệp tồn vong, thường thường phải kiến tạo trăm ngàn năm, bởi vậy hiện tại mới có như vậy cũng không kỳ quái. Chẳng qua đại trận thủ phái bình thường đều dùng phương thức bổ sung hoàn thiện, điều này khiến nó ở giai đoạn nào cũng có thể phát huy tác dụng nhất định.

Tinh Diệu môn lần này kiến tạo đại trận khác, rõ ràng đó là công trình lâu dài, trước khi hoàn công sẽ không có bất cứ tác dụng gì.

Đường Kiếp thoáng suy nghĩ đã hiểu chuyện gì xảy ra.

- Hồng Mông đại kiếp nạn! Đây là đại trận thủ phái nhằm vào Hồng Mông đại kiếp nạn.
Đường Kiếp thốt lên.

Tinh Diệu môn thành lập bên Ma uyên vô tận, có thể tưởng tượng, một khi Hồng Mông đại kiếp nạn bùng nổ, Tinh Diệu môn tất sẽ đứng mũi chịu sào.

Từ môn phái phía sau biến thành tiền tuyến. Để sống sót, bọn họ không thể không nghĩ hết biện pháp, tòa đại trận này là một trong những thủ đoạn tự bảo vệ mình.

Ý thức được điểm ấy, Đường Kiếp biết Tinh Diệu môn xuất hiệu ở đây cũng không phải ngẫu nhiên.

Hắn phẫn nộ, lập tức bay tới trước cửa Tinh Diệu môn.

Có đệ tử Tinh Diệu môn nhìn thấy, cùng nhau hô lên:
- Người nào xông vào Tinh Diệu môn ta?

Trong thanh âm mang theo chút sợ hãi, đâu còn phong phạm môn phái cấp quốc gia.

Đường Kiếp trầm giọng nói:
- Bạn tốt lão tổ nhà ngươi, Đường Kiếp đến viếng thăm.

Nghe thế, mọi người biết người tới là bạn không phải địch, thầm thở ra.

Ngay sau đó trong đại điện truyền ra tiếng Hoàng Vô Cực:
- Đường Kiếp tiểu hữu, ngươi rốt cuộc đã tới, mời vào. Không thể tưởng được mới hơn hai trăm năm không gặp, tiểu hữu đã thành Tiên Đài, quả thật đáng mừng.

Đường Kiếp thân hình chợt lóe, trực tiếp hiện ra trong đại điện.

Hoàng Vô Cực ngồi trên điện, mặc dù vẫn là Địa Tiên nhưng phong phạm, khí tức suy giảm, sắc mặt u sầu.

Đường Kiếp chắp tay nói:
- Tham kiến Thượng nhân, tại hạ tìm Thượng nhân thật vất vả.

Hoàng Vô Cực sầu khổ:
- Còn gì để tìm đây. Lão phu hiện tại là người mang điềm xấu, người ở gần đều gặp xui xẻo, ngươi làm sao phải vất vả đến tìm ta.

- Vận mệnh vứt bỏ?
Đường Kiếp nghe ra ý tứ:
- Là Tề Thiên tông giở trò quỷ?

- Ngươi cũng đoán được sao.
Hoàng Vô Cực bất đắc dĩ gật đầu:
- Trừ bọn họ ra còn có thể là ai.

Theo lời kể của Hoàng Vô Cực, Đường Kiếp mới biết sau ngày chia tay ở Vương đình, Hoàng Vô Cực vẫn tiếp tục đi vân du. Lần dạo chơi này là trăm năm, Tinh Diệu môn cũng bình an vô sự. Cho đến một hôm, Hoàng Vô Cực đột nhiên cảm giác mình có cơ hội đột phá phải trở về Hồng hoang đại lục, thế nên liền trở về Tinh Diệu môn.

Lần này, Tinh Diệu môn bắt đầu liên tiếp xuất hiện phiền toái.

Mới đầu Hoàng Vô Cực còn lơ đễnh, nhưng dần dần phát hiện không đúng.

- Ta ý thức chuyện này không phải trùng hợp, mà là có người đang dùng vận mệnh chi đạo xuống tay với ta.

- Tề Thiên tông.
Đường Kiếp thản nhiên nói. Toàn bộ Hồng hoang đại lục, thông hiểu vận mệnh chi đạo nhất, không thể nghi ngờ chính là môn phái này.

Đúng là bọn họ.
Hoàng Vô Cực gật đầu thừa nhận.

Đường Kiếp thở dài:
- Cuối cùng ta lại làm phiền hà tới ngươi.

Hoàng Vô Cực nghiêm mặt trả lời:
- Tiểu hữu nói sai rồi. Ban đầu là Tề Thiên tông Tinh Diệu môn quá hống hách, chiếm cứ bảo địa, ý đồ không để môn phá khác trong mắt. Ta và ngươi giết người là bị bắt ra tay, là b phẫn mà phản kích, ở đâu có liên lụy với không liên lụy.

Đường Kiếp ôm quyền nói:
- Thượng nhân không trách ta là tốt rồi. Bất quá ta không rõ, nếu bọn họ biết ngươi có liên quan tới chuyện Vương Đình năm đó, tại sao lại chỉ dùng loại thủ đoạn này.

Hoàng Vô Cực nói:
- Chuyện này ta cũng phân tích qua, nghĩ đến mấy nguyên nhân. Một là lúc ấy Tề Thiên tông không có chứng cớ. Bọn họ có thể tra được ta, không cần hỏi cũng biết là dựa vào vận mệnh chi đạo. Vận mệnh chi đạo không giả, nhưng cũng bởi vậy không ai có thể lý giải. Không phải ngươi cứ bấm tay tính toán, nói ai là hung thủ thì người đó là hung thủ? Nếu thật như thế, chẳng lẽ nói việc thiên hạ việc đều do người tu vận mệnh đạo định đoạt? Vận mệnh đạo tính toán không bỏ sót nhưng chưa thích hợp dùng để thống trị thiên hạ. Tề Thiên tông là tôn sư phía nam đại lục, làm việc tự có quy tắc, bọn họ không thể phá vỡ quy củ, cho nên không có chứng cớ thì không dễ động tới ta

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Vận mệnh đạo đích xác không thích hợp làm chứng.

Hoàng Vô Cực tiếp tục:
- Trừ lần đó ra, còn có một nguyên trọng yếu chính là bọn họ cũng không xác định. Ta mặc dù không hiểu vận mệnh, nhưng cũng biết vận mệnh chi đạo khó lường biến ảo, cho dù bất chợt có chỉ dẫn, cũng rất khó cho ra nội dung cụ thể, ngữ điệu lập lờ nước đôi không có tính xác thực cao.

Hoàng Vô Cực lần này lại đoán sai. Tình huống này không phải là không có, nhưng phần lớn là biểu hiện của người nhập đạo không sâu, một khi nhập đạo tới trình độ nhất định sẽ rõ ràng hơn nhiều. Nhưng hắn sai thì có sai, kết quả lại là đúng. Bởi vì lúc trước giết hai địa tiên, Đường Kiếp cũng là người trong vận mệnh, có vận lực lực che đậy mọi thứ. Cho nên dù có người có vận mệnh chi đạo mạnh hơn hắn suy tính chân tướng cũng chỉ có thể đưa ra kết luận mơ hồ.

Lúc trước có hình ảnh của Đường Kiếp mà tìm hắn còn phiền toái như vậy cũng vì nguyên nhân này. Còn người như Hoàng Vô Cực không xuất hiện trong tầm mắt ai thì càng khó xác định.

Không có chứng cớ, cho dù là mình cũng không cách nào xác nhận Hoàng Vô Cực có liên quan tới việc này, cho nên Tề Thiên tông cũng không thể xuống tay trực tiếp, chỉ có thể bãi lộng vận mệnh, ngầm ra tay.

Tuy nhiên chỉ là như vậy, còn chưa đến mức tổn thương gân cốt Tinh Diệu môn.

Cũng coi như Tinh Diệu môn xui xẻo, hoặc cũng có thể do vận mệnh vứt bỏ. Rốt cục có một ngày, một vị trưởng lão Tinh Diệu môn có việc xuất hành. Người này bởi vì biết Tinh Diệu môn mấy năm gần đây bất lợi nên phá lệ cẩn thận, còn đặc biệt cầm theo Đạo Binh đi ra ngoài. Kết quả trên đường trở về, quả nhiên gặp được đại yêu ngăn đường, một phen khổ chiến tế lên Đạo Binh đánh chết đối phương.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới Đạo Binh đó là thanh ngọc xích Hoàng Vô Cực lấy được ở Vạn Giới Vương Đình.

Lúc trước Đường Kiếp cùng hắn đánh chết hai vị Địa Tiên được một kiện ngụy Đạo Binh, trong đó Lôi oanh chùy thuộc về Đường Kiếp, sau Đường Kiếp đưa cho phái Tẩy Nguyệt, Lượng Thiên xích thì cho Hoàng Vô Cực. Hoàng Vô Cực cất đi, cũng từng phân phó không được vận dụng vật ấy, nhưng tất cả công đạo qua năm tháng trở nên nhạt nhòa. Mấy trăm năm qua đi, lão tổ bế quan không ra, một kiện Đạo Binh bày đó không dùng chẳng phải đáng tiếc?

Ôm ý nghĩ này, trưởng lão Tinh Diệu môn lấy ra Lượng Thiên xích.

Vừa dùng vật ấy, bên Tề Thiên tông lập tức có cảm ứng.

Từ hoài nghi lập tức biến thành xác nhận, thủ đoạn cũng khác.

- Không lâu sau, Tề Thiên tông phá tới một vị Địa Tiên, ta cùng hắn đại chiến nhưng không phải đối thủ mà chỉ thất bại. Người nọ cũng không giết ta, chỉ lấy đi Lượng Thiên xích rồi rời đi.

- Hắn không giết ngươi? Vì sao?

Hoàng Vô Cực lắc đầu:
- Ta cũng không biết, nói cái gì vì chống đỡ Hồng Mông đại kiếp nạn nên giữ lại thực lực. Hừ, nói nhảm ai tin? Ta lúc ấy bị trọng thương, sau đó không lâu Bạch Cốt môn giết tới. Không chỉ mang đến trọng bảo mà còn có một vài cao thủ thần bí âm thầm thăm dò. Ta biết hơn phân nửa là người Tề Thiên tông phái đến hiệp trợ, môn phái nhất định khó giữ được, liền vứt bỏ môn phái mà đi, lúc này mới có thể bảo vệ nguyên khí. Tuy nhiên không lâu sau nhận được Tề Thiên tông dụ lệnh, nói Tinh Diệu môn đã mất căn cơ, cho Tinh Diệu môn một lần nữa chọn lựa nơi lập phái.

- Chính là chỗ này sao?

- Đúng vậy.
Hoàng Vô Cực cười khổ nói:
- Để chúng ta bên Ma Uyên là muốn chúng ta làm vật hy sinh cho Hồng Mông đại kiếp. Kể từ đó, Tề Thiên tông vừa diệt chúng ta, lại chẳng gây lời đồn đại gì, đúng là chu toàn.

- Vẫn phải đợi đến Hồng Mông đại kiếp nạn mới bị diệt.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Hoàng Vô Cực sửng sốt:
- Tiểu hữu có ý gì?

- Không có gì, chỉ là cảm thấy Tề Thiên tông thật kiên nhẫn. Nếu đổi là ta sẽ không dùng cách tốn thời gian như thế.
Đường Kiếp trả lời:
- Cho dù không muốn để lại lời dèm pha, muốn giải quyết một môn phái còn những cách nhanh hơn. Tỷ như an bài vài môn phái như bạch cốt môn có phải là sạch sẽ mọi chuyện không?

Hoàng Vô Cực trong lòng run lên:
- Ngươi nói là bọn họ còn có kế hoạch? Vậy bọn họ vì sao phải phiền toái như thế?

Đường Kiếp đứng lên, nhìn về phía ngoài điện.

Trên mặt hắn hiện ra một tia ngưng trọng:
- Vì sao? Đương nhiên là vì chờ ta rồi.Tính toán hay lắm, cũng thật kiên nhẫn! Vì đối phó ta, thiệt thòi các ngươi chờ đợi lâu như vậy.

Theo lời Đường Kiếp nói, chỉ thấy phương xa ầm ầm tiếng sấm.

Gió lốc kéo tới, mây đen cuồn cuộn.

Một bàn tay kim sắc phá không chụp vào Đường Kiếp.