Lời Bạch Cốt Thần Quân như giọt nước lạc vào dầu sôi, âm thanh khiến mọi người chấn kinh.

Chưởng đạo, đó là khái niệm gì?

Trong suy nghĩ của rất nhiều người, ngộ đạo đã không phải chuyện dễ dàng, huống chi là chưởng đạo?

Nam nhân trước mắt không ngờ là chưởng đạo, tồn tại như vậy ai có thể địch?

Trong khoảng thời gian ngắn, cả thiên địa lặng ngắt như tờ.

Duy có Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu trả lời:
- Không, ta chưa đến bước đó.

Bạch Cốt Thần Quân mặt như màu đất:
- Nếu như không chưởng nói, làm sao có thể dễ dàng phế bỏ một kiện Đạo Binh?

Đường Kiếp nói:
- Chẳng lẽ phế bỏ Đạo Binh chính là tiêu chuẩn chưởng đạo sao? Vậy cũng chưa chắc. Đảo giả, thiên địa quy dã, phân ngộ, nhập, chưởng khác biệt. Ngộ ở hiểu, nhập ở vị, chưởng ở quyền! Cho nên chưởng đạo chân chính phải là đạo cho ta dùng, từ nay về sau không hề bị cực hạn như đạo pháp. Ta vừa rồi tuy rằng cưỡng ép lấy đi đạo vân nhưng vẫn chưa đột phá được hạn chế của đạo pháp. Bởi vậy có thể thấy ta chưa chưởng đạo. Bất quá ta đối với phương diện này cũng có chút cảm giác, nghĩ đến mặc dù không gần nhưng cũng không còn xa. Nói đến phải đa tạ ngươi, nếu không phải có hư quỷ kia, âm dương đạo cũng không tiến bộ nhanh như vậy.

Nói đến đây Đường Kiếp mỉm cười bước đến:
- Trước kia chỉ biết là Tiên Đài mới có thể ngự sử, hiện tại mới biết mười phần sai. Tiên Đài chỉ có thể dùng Đạo Binh bình thường, không thông một con đường riêng, kỳ thật vẫn không thể chân chính phát huy oai của Đạo Binh. Ta sở dĩ có thể lấy đi hư quỷ là vì thế. Nếu như ngươi có chút lý giải với âm dương đạo thì ta đã không làm được. Xem ra sau này nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì sẽ đi tìm những đối thủ như ngươi.

Bạch Cốt Thần Quân nghe vừa xấu hổ vừa tức giận:
- Ngươi...

Đường Kiếp phất tay:
- Được rồi, ta đã nói điều ngươi muốn biết, hiện tại ngươi cũng có thể nói cho ta biết Tinh Diệu môn đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cần ngươi nghe lời, ta có thể tha thứ ngươi chuyện lúc trước muốn giết ta.

Ở trong mắt Đường Kiếp, Bạch Cốt môn không phải đối thủ, cả kẻ thù cũng không phải.

Bạch Cốt Thần Quân bất đắc dĩ, chỉ đành cúi đầu nói:
- Hoàng Thiên Thượng nhân đích thật là lão phu đánh bại, chỉ là trước lúc cùng ta chiến đấu đã bị trọng thương.

- Hả?
Đường Kiếp ánh mắt lóe lên:
- Tổn thương gì khiến một vị tiên nhân cũng khó khôi phục. Hơn nữa hắn đã bị thương, tất nhiên sẽ giữ bí mật, ngươi làm sao mà biết được? Cho dù ngươi biết, sao dám cứ như vậy động thủ? Không sợ hắn tương lai trở lại sao? E là trong tối có ai đó đang âm thầm làm ra chuyện này.

Bạch Cốt Thần Quân trong lòng chấn động, chắp tay nói:
- Thiên thần anh minh! Việc này đích thật là có người âm thầm xuống tay, bất quá là ai lão phu cũng không rõ, tuy nhiên nghe nói có liên quan tới Tề Thiên tông.

- Tề Thiên tông?
Đường Kiếp đột nhiên rùng mình.

Quả nhiên vẫn liên quan tới họ sao?

Chỉ có điều nếu như là bọn họ ra tay, Tinh Diệu môn chẳng lẽ không trực tiếp tiêu diệt? Vì sao lại chỉ để Bạch Cốt môn trục xuất?

Đường Kiếp khó hiểu, tuy nhiên nhìn lão Thần Quân này cũng là bị người lợi dụng, hiển nhiên cũng không biết nội tình, hỏi hắn cũng như không, cho nên Đường Kiếp nói:
- Vậy ngươi có biết Tinh Diệu môn hiện tại đi đâu không?

- Nghe nói là đi vào núi, cụ thể không biết.

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Tốt lắm, coi như ngươi thành thật lại giúp ta một chuyện, chuyện các ngươi tập kích chuyện ta coi như xóa bỏ.

- Thiên thần nói đúng.

Đường Kiếp nói:
- Mở ra điển tịch, để bản tôn đánh giá.

- Cái gì?
Bạch Cốt Thần Quân trong lòng kịch chấn.

Mở ra điển tịch, chẳng khác mở ra ngàn vạn năm tích lũy của một môn phái, tất cả bí mật đều lộ ra ngoài, nếu là tương lai công bố ra ngoài, môn phái không còn bí pháp bí quyết hay thủ đoạn độc môn thủ đoạn gì đáng nói, bằng với diệt môn.

Có thể nói mở ra điển tịch chẳng khác nào giao ra tử huyệt, từ nay về sau đều phải chịu người khống chế.

Đường Kiếp kỳ thật chỉ muốn hai đại trận pháp, Bạch Cốt môn thấp hơn Tinh Diệu môn một bậc, bản thân cũng là đại phái vạn năm, trên lý luận cũng nên có tri thức này. Nhưng hắn không muốn cho đối phương biết mình muốn cái gì, dù sao để Bạch Cốt Thần Quân biết mình muốn hai đại trận pháp, khẳng định biết mình muốn chiến tranh tu giới. Thêm vào hiếm có cơ hội xảo trá, Đường Kiếp cũng không muốn bỏ qua như vậy.

Điển tịch chưa chắc có thể cho hắn thần công bí pháp, lại có thể cho hắn mở rộng kiến thức đỡ đi đường vòng, tăng thêm cơ sở.

Đường Kiếp sở dĩ có thể sáng tạo nhiều thần thông và đạo pháp thuộc về mình cũng là nhờ thói quen tốt này.

Cho nên thời khắc này Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, ta không có ý định bắt chẹt các ngươi, sau lần này ta sẽ đi xa, về sau cũng không chắc tái kiến Bạch Cốt môn. Có công pháp liên quan Bạch Cốt môn cũng không truyền cho người khác... Hừ, cũng không có gì hay để truyền. Ta bất quá là muốn mượn phương pháp Quỷ đạo nghịch lưu đi lên. Tương lai trên đại đạo tự sinh pháp thuật thần thông, uy năng gấp trăm ngàn lần các ngươi, cũng thật sự không có gì hiếm lạ các ngươi. Sở cầu, chỉ một ý nghĩ thôi.

Lời nói cũng không phải giả, Đường Kiếp chỉ muốn tri thức. Có đầy đủ, tương lai trên đại đạo sáng tạo pháp thuật cũng sẽ không kém gì.

Bạch Cốt Thần Quân nghe hắn nói như vậy, biết cự tuyệt thì không được rồi, chỉ có thể đáp ứng.

Một đám Bạch Cốt môn thấy lão tổ bị thua, cả đám đều bi phẫn vô cùng. Chỉ có điều cao tầng chiến đấu chính là như thế, lão tổ vừa bại, trừ phi cao thấp một lòng cùng nhau liều mạng, nếu không thì vẫn nên ngoan ngoãn nhận mệnh thì tốt hơn. Đáng buồn nhất chính là tình huống trước mắt, mọi người liều mạng cũng không thắng được Đường Kiếp.

Chênh lệch quá xa.

Đánh với tiên nhân gần vào chưởng đạo, thực như đang nói đùa.

Những ngày tiếp theo, Đường Kiếp liền tiến vào Bạch Cốt môn, hưởng thụ đãi ngộ cấp cao nhất, ngày ngày lật xem điển tịch. Bạch Cốt môn tồn tại ngàn vạn năm, điển tịch chất đầy lầu các, dù là Đường Kiếp mở ra Trí Tuệ Đạo, đồng thời xem máy cuốn —— Phù Sinh Vạn Tượng nháy mắt thiên biến cũng phải xem vài ngày mới hết.

Mấy ngày sau, Đường Kiếp xem lại điển tịch trong đầu một lần, đúc kết tinh túy, tổng kết ra một bộ điển tịch tên Bạch Cốt thực giải, giống phái Tẩy Nguyệt Huyền Hoàng Thực Giải, đều là tâm pháp cơ sở của hắn. Trong sách tuy có nhiều loại thuật pháp thần thông, nhưng trọng yếu nhất là lý giải và kiến thức về đại đạo. Coi đây là cơ sở, đối với lý giải đại đạo sẽ càng thêm dễ dàng.

Theo phương diện này mà nói, Đường Kiếp kỳ thật đã làm được chuyện Binh Chủ đã làm: Lấy pháp truyền đạo.

Chẳng qua so sánh với Binh Chủ, hắn có khả năng truyền chỉ là một loại ý nghĩ, chênh lệch còn quá lớn.

Càng như thế, Đường Kiếp càng cảm nhận được Binh Chủ cường đại và khủng bố.

Thực không nghĩ ra, Binh Chủ cậy mạnh kia như thế nào làm được mọi chuyện.

Không đề cập nữa, hoàn thành Bạch Cốt Thực Giải, Đường Kiếp liền rời khỏi Bạch Cốt môn. Trên dưới Bạch Cốt môn tiễn được ôn thần, cũng coi như nhẹ nhàng thở ra.

Rời Bạch Cốt môn, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đi tới Tiểu can sơn. Tuy rằng hắn ở Bạch Cốt môn đã có tư liệu về hai đại trận, nhưng đối với Tinh Diệu môn, Đường Kiếp vẫn còn có chút hảo cảm, tuy rằng không xác định bọn họ xui xẻo có liên quan tới mình không, nhưng mình vẫn phải đi xác định một phen. Nếu là như vậy, mình nên có bồi thường.

Mấy ngày về sau, Đường Kiếp rốt cục đi tới Tiểu can sơn, hỏi thăm mọi nơi nhưng không tìm được tin tức gì về Tinh Diệu môn.

Điều này làm cho Đường Kiếp có chút đau đầu.

Bạch Cốt môn chỉ biết là Tinh Diệu môn rút lui về phía Tiểu Can Sơn, nhưng rút lui đến nơi đây an cư hay thay đổi phương hướng thì không ai rõ. Thậm chí nếu còn Tề Thiên tông uy hiếp, Tinh Diệu môn tương lai còn gọi là Tinh Diệu môn không cũng là vấn đề.

Kỳ thật Đường Kiếp cũng không phải không có cách nào tìm được bọn họ, Đại hứa nguyện thuật là biện pháp tốt nhất.

Tuy nhiên tổng cộng chỉ còn chín lần sử dụng, vì tìm kiếm Tinh Diệu môn mà dùng một một lần, không khỏi đáng tiếc.

Hứa Diệu Nhiên nhìn ra tâm tư của hắn, nói:
- Những năm gần đây, phu quân ở tiên lộ dũng mãnh tiến thủ, vì cầu tinh tiến, tinh thông tính toán, vốn không phải là chuyện sai. Tuy nhiên thời gian phát triển cũng khiến tính toán quá độ, ngược lại mất đi khí độ quảng đại của người tu tiên. Như chuyện hôm nay vậy. Ngày đó phu quân vì tìm Khai môn kỳ mà dùng Đại hứa nguyện thuật sao không chút do dự. Tuy rằng Khai môn kỳ liên quan tới một kiện Đạo Binh, nhưng một kiện Đạo Binh thật sự có thể đánh đồng với toàn bộ Tinh Diệu môn sao? Truy cứu nguyên nhân, chung quy do Đạo Binh là của mình, Tinh Diệu môn thì không phải. Chỉ riêng điều đó, đặt bằng hữu lên bàn cân, không khỏi mất phong độ.

Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, bừng tỉnh đại ngộ, cúi người trước Hứa Diệu Nhiên:
- Là ta sai rồi, may được nàng thức tỉnh, ta đây sẽ dùng hứa nguyện thư.

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Đừng vội, trước tiên tìm quanh đây mất ngày, tìm không thấy lại dùng.

- Được!
Phá lệ lần đầu tiên, Đường Kiếp tỏ vẻ phục tùng Hứa Diệu Nhiên.

Tìm ước chừng nửa tháng, thấy Tinh Diệu môn quả thật không ở đây, Đường Kiếp liền sử dụng Đại hứa nguyện thuật.

Dùng đại hứa nguyện thuật, Đường Kiếp sinh ra cảm xúc, đã biết phương hướng Tinh Diệu môn, đi theo chỉ dẫn.

Một lần bay mấy mấy tháng, mắt thấy sắp bay trở về đến đại lục, nằm gần ngũ nguyên động phủ, xa hơn nữa chính là Ma Uyên vô tận.

Đến nơi này, cảm ứng rõ ràng, biểu hiện Tinh Diệu môn ở trong vùng này.

Nơi đây chính là Tử Điện Thần Châu, cùng ngũ nguyên động phủ và Thương Lộ Thần Châu là hàng xóm, bởi vậy đi tới ngũ nguyên thì còn hơn tháng có thể tới.

Về phần địa điểm Tinh Diệu môn ở ngay vùng Thiên Bình sơn ở Tử Điện Thần Châu.

Khi Đường Kiếp đến chỗ này, vận đủ thị lực, rốt cục thấy mộ đỉnh núi, cao cao treo ba chữ Tinh Diệu môn.

Chỉ có điều so sánh với quá khứ huy hoàng, hiện giờ Tinh Diệu môn xưa đâu bằng nay.