Công tâm mà nói, chỉ này khí thế không tệ, mang theo gió cuốn, mây bay, mưa rơi, từ xa nhìn lại có vài phần như một chỉ định càn khôn.

Nhưng trong mắt Đường Kiếp thì chỉ này như tiểu nhi múa thương, có khí thế cũng rất buồn cười.

Vì chỉ này do một vị Tử Phủ phát ra.

Cho nên hắn bất động, coi thường như không.

Đồng thời Y Y bắn ra một đóa hoa.

Một đóa hoa màu hồng phấn lớn lên trong gió, che chắn phía trước tựa như một ngọn núi.

Chỉ kình suy giảm, người xuất chỉ phát ra tiếng kêu đau đớn:
- Chút tài mọn!

Đầu ngón tay hiện ánh sáng màu xám trắng, ngay sau đó đóa hoa hóa làm tro tàn rơi xuống.

Chỉ tay lần nữa đưa tới.

Y Y thấy vậy cũng không giận, vỗ tay cười nói:
- Hảo thủ đoạn! Nếu như thế, cho thêm ít nữa đi.

Nói xong chỉ thấy thêm mấy đóa hoa đón nhận.

Tử Phủ đâm chỉ tới, ánh sáng màu xám trắng chớp liên tục, đóa hoa vỡ vụn thành phấn, vì thế Y Y càng cho ra thêm nhiều hoa hơn nữa.

Tử Phủ hoảng sợ phát hiện, hoa của tiểu cô nương này cứ xuất hiện thì chỉ lực của mình lại ngưng trệ không thể tiếp tục. Chỉ có điều hắn lúc này đã là đâm lao phải theo lao, chỉ có thể cắn chặt răng tiếp tục, hy vọng nàng hết lực trước.

Không ngờ Y Y chờ hắn phá hơn trăm đóa hoa, cười nói:
- Hay lắm, vậy cho thêm nữa, cho thêm nữa.

Theo tiếng hô, chỉ thấy giữa không trung có biển hoa xuất hiện.

Đây đúng là Khởi La Thiên Chức của Y Y, chỉ có điều theo tu vi nâng cao, thuật pháp thiên phú đã trở thành thần thông thiên phú.

Thời khắc này thi triển hoa hơn vạn đóa, hội tụ thành một con rồng hoa bay múa điên cuồng, Tử Phủ kia run rẩy. Chỉ thấy rồng hoa bay lên, đụng vào ngón tay khiến nó nổ thành bột mịn.

- Lớn mật!
Lại là một tiếng vang đầy phẫn nộ.

Một đạo bạch sắc huyền quang đánh tới, lúc này huyền quang mãnh liệt, cả Khởi La Thiên Chức cũng không thể chống đỡ, nhưng vào lúc này, một bàn tay cái nhỏ và dài xuất hiện nắm huyền quang trong tay, lại hóa ra là một đoạn bạch cốt, ánh sáng trong suốt, vừa thấy cũng biết không phải là phàm vật.

- Là bảo bối tốt.
Hứa Diệu Nhiên nhẹ nhàng cười, rõ ràng không khách khí thu về.

Lần này khiến người kia tức muốn chết.

Cửu U cốt chính là hắn thân hạ Minh giới hoàng tuyền luyện thành, uy năng phi phàm. Hắn cũng là thấy thực lực đối phương dũng mãnh mới dùng, không ngờ bị người ta nói thu là thu mất, suýt nữa còn hộc cả máu.

Tuy nhiên việc đã đến nước này, hắn cũng hiểu ra kẻ đến thì không thiện, vội quát:
- Toàn bộ dừng tay!

Đường Kiếp cười lạnh:
- Phát hiện đánh không lại, bắt đầu phân rõ phải trái sao?

Quả nhiên ở không trung hiện ra mấy người, một người cầm đầu tướng mạo coi như bình thường, mấy người phía sau thì như quỷ thắt cổ chết, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, đúng là dáng vẻ tu luyện âm công.

Kẻ cầm đầu hướng Đường Kiếp chắp tay:
- Tại hạ Vô Tâm Thượng nhân, thẹn là môn chủ Bạch Cốt môn, không biết Bạch Cốt môn có gì đắc tội ba vị?

Nghe thanh âm, đúng là kẻ bị mất bộ xương khi nãy, về phần tu vi cũng là Xuất khiếu giống Hứa Diệu Nhiên và Y Y, nhưng thực lực lại kém hơn, nếu không cũng không dễ bị Hứa Diệu Nhiên cướp đi. Lại nói Hứa Diệu Nhiên ở bên Đường Kiếp trông có vẻ yếu, trên thực tế lấy tu vi hiện tại, chỉ cần không so với Đường Kiếp thì trong những người đồng cấp có thể coi là hạng nhất.

Đường Kiếp cầm xương trong tay Hứa Diệu Nhiên, thấy đó là Cửu U cốt, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Nếu muốn phân rõ phải trái, phải có phong phạm phân rõ phải trái, vừa tới đã hỏi làm gì đắc tội chúng ta, chẳng phải là đang nói chúng ta đánh đến tận cửa, đem mọi tội quy cho ta? Về phần rốt cuộc là ai động thủ trước, ai làm chuyện khinh người thì các vị căn bản không có ý định suy tính, đúng không?

Đám người Bạch Cốt sắc mặt khó coi.

Đường Kiếp rốt cục nhìn sang đối phương, nhìn Vô Tâm Thượng nhân.

Hắn lắc đầu, nói:
- Thực lực của ngươi, trong đám Xuất khiếu chỉ có thể coi là bình thường. Ta đã thấy Tần Triều Hiên ra tay, mặc dù là mấy trăm năm trước cũng mạnh hơn ngươi bây giờ.

Tần Triều Hiên chính là môn chủ Tinh Diệu môn, đồ đệ Hoàng Vô Cực.

Nghe thấy tên Tần Triều Hiên, Vô Tâm Thượng nhân cả kinh, rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra. Tuy rằng Đường Kiếp nói hắn không bằng Tần Triều Hiên khiến hắn cực kỳ căm tức, nhưng thời khắc này lại khiếp sợ về thực lực đối phương, nhất thời nhưng lại không dám phản bác. Bất kể thế nào, ít nhất nam tử này, xem khí độ uy nghiêm, chỉ sợ còn trên cả hai nữ nhân, hắn không muốn động thủ lần nữa.

Đường Kiếp nói:
- Ngươi đã không bằng Tần Triều Hiên, môn hạ đệ tử ta thấy cũng kém hơn Tinh Diệu Môn, như vậy Bạch Cốt môn có thể thắng Tinh Diệu Môn, đạt được vị trí tiên phái hộ quốc chỉ có một lý do, đó là lão tổ tranh cãi. Trên lý luận, chỉ có Bạch Cốt Thần Quân quý phái mạnh hơn Hoàng Thiên Thượng nhân mới có thể thắng được trận này. Lại không biết lão tổ quý phái ở đâu? Ta rất muốn mở mang kiến thức xem có được như thế.

Lời này nói ra, quả thực là nói cho đối phương biết, ngươi không cần đánh với ta, lão tổ tông nhà các ngươi mới có tư cách đánh với ta.

Bạch Cốt môn nghe mà sợ tới hồn bay phách lạc, làm sao còn dám hung dữ.

Vô Tâm Thượng nhân âm thầm kêu khổ, không ngờ Tinh Diệu Môn còn có một pho tượng lớn trợ giúp, vội chắp tay nói:
- Lão tổ bế quan, không tiếp khách. Nếu có đắc tội, còn xin thứ lỗi.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Không muốn đắc tội thì bảo hắn ra. Bế quan cũng không phải là không thể quấy nhiễu, ta chỉ muốn biết Tinh Diệu Môn đã xảy ra chuyện gì, Bạch Cốt môn rốt cuộc là dựa vào cái gì đánh bại Tinh Diệu Môn.

Mọi người nghe xong âm thầm kêu khổ.

Vô Tâm Thượng nhân ngượng ngùng nói:
- Lão tổ tu thành bí pháp, thực lực đột nhiên tăng mạnh...

Đường Kiếp không kiên nhẫn xua tay:
- Đừng nói nhảm với ta. Bạch cốt Thần Quân khẳng định không có thành tựu Chân Tiên, nếu không các ngươi hiện tại cũng không ở đây lảm nhảm mà đã trực tiếp mời lão tổ diệt ta. Nếu còn là Địa tiên, muốn đối phó Hoàng thiên cũng không phải chuyện dễ dàng. Ta thấy thực lực Hoàng Vô Cực cũng coi như tốp đầu trong hàng ngũ địa tiên, không phải một lão tổ môn phải có thể đánh bại.

Bạch Cốt môn thật vất vả soán ngôi Tinh Diệu Môn, ở trong mắt Đường Kiếp là một môn phái hạ cấp tùy tiện, chỉ là nắm tay hắn rắn hơn nên mọi người chỉ có thể chịu đựng.

Khi bọn họ nghĩ có nên báo cho lão tổ không, một thanh âm chợt vang lên:
- Khẩu khí thật lớn, bổn tọa muốn xem là ai muốn gặp bổn tọa.

Theo lời nói, chỉ thấy bốn gã bạch cốt thị vệ nâng một cỗ quan tài đạp không tiến đến.

Bốn gã bạch cốt thị vệ đều là Tử Phủ, cốt cách toàn thân có ánh sáng chuyển động, hồn hỏa trong mắt cường thịnh. Quan tài là gỗ hoàng kim vạn năm điêu khắc thành, toàn thân vàng óng ánh, quan tài còn có hoa văn, nhìn kỹ lại là đạo vân lóng lánh, huyền ảo vô cùng. Nắp quan tài có một pho tượng quái vật màu trắng, nửa người trên là bộ xương đầu đội tử kim quan, nửa người dưới là sương khói, điêu khắc trên quan tài trông rất sống động. Người bên ngoài tưởng điêu khắc, Đường Kiếp lại được Tiểu Tam nhắc nhở, biết đây là một tồn tại trong Minh giới tên là Hư.

Hư quỷ!

Bốn gã Quỷ Vệ nâng quan tài hoàng kim đến, đám người Bạch Cốt môn vội quỳ gối, miệng nói
- Tham kiến lão tổ!

Chợt nghe quan tài mở ra, một người ngồi dậy, máu thịt đều đã héo rũ, bản nhân như một bộ xương, đúng là Bạch Cốt Thần Quân kia.

Chỉ có điều ngay sau đó, mặt Bạch Cốt Thần Quân hiện ánh sáng màu hồng như có gì chảy qua, có thể nhìn thấy huyết mạch khẽ nhúc nhích dưới da, gương mặt vốn tiều tụy dần dần trở nên hồng nhuận.

Bộ xương gầy biến thành thư sinh, duy có hai mắt vẫn còn hồng quang nhìn về phía Đường Kiếp:
- Ngươi chính là bằng hữu của Hoàng Vô Cực. Lần này đến là muốn xuất đầu thay cho Tinh Diệu Môn sao?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta đích thật là bằng hữu Hoàng Vô Cực, nhưng không phải xuất đầu thay hắn. Hồng hoang đại lục cường nhân cư chi. Thói quen vạn năm không thể sửa theo ý chí của ta, cũng sẽ không cần phải ...sửa. Cho nên quý phái chỉ cần dựa vào thực lực bản thân đánh bại Tinh Diệu Môn, ta không cần phải ...can thiệp vào.

- Ngươi biết là tốt rồi.
Bạch cốt Thần Quân hừ một tiếng.

- Nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Cốt môn cần chứng minh mình mạnh hơn Tinh Diệu Môn.
Đường Kiếp tiếp tục nói.

Bạch Cốt Thần Quân giận dữ:
- Bổn phái đã chiếm cứ tổng đàn Tinh Diệu Môn, tiếp thu cung phụng Thượng Nguyên quốc, trở thành tiên phái hộ quốc, còn chưa đủ chứng minh sao?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ít nhất ta thấy là không đủ.

Bạch cốt Thần Quân cười to:
- Ngươi cũng chỉ là một tân Địa Tiên, xem tu vi còn chưa được mười năm mà cũng dám ăn nói ngông cuồng.

Bạch cốt Thần Quân ánh mắt không tệ, liếc một cái đã nhìn ra cảnh giới của Đường Kiếp, mới thành tựu Địa Tiên, căn cơ chưa củng cố, cho nên kiêng kị đã chuyển thành khinh thường.

Bất kể như thế nào, hắn không tin một tân Địa Tiên có thể mạnh hơn một địa tiên đã tu luyện mấy ngàn năm.

Đường Kiếp cũng không để ý, chỉ thản nhiên nói:
- Vẫn cứ phải chứng minh một chút.

- Bằng ngươi cũng muốn!
Bạch cốt Thần Quân giận quát một tiếng, tâm niệm chuyển động, một cỗ âm phong cuốn hướng Đường Kiếp.

- Thế này mới đúng.
Đường Kiếp cười nói.

Hắn không sợ đối phương ra tay, chỉ sợ đối phương không ra tay, nếu không sao có thể ước lượng đối thủ?

Thời khắc này âm phong đánh úp lại, xem khí tức yến hơn kình thiên chỉ rất nhiều, nhưng Đường Kiếp lại biết âm phong ác độc, uy năng bằng với cương phong hộ giới, cũng không thấy động tác của hắn, chỉ thấy một đóa khói huyết sắc đón nhận, đúng là Huyết Nhục Ma Bàn.

Đối phương lấy thần thông đột kích, hắn lợi dụng thần thông đáp lại.

Lúc này, Đường Kiếp phải lấy thủ đọan truyền thống của tu giả chống lại đối thủ, xem chênh lệch giữa mình với Địa Tiên lâu năm ra sao.

Đây là một lần thí nghiệm, vừa thí nghiệm đối thủ, cũng thí nghiệm chính mình.