Vây quanh mười hai lá thư mời, Tê Hà Giới gió nổi mây phun, chém giết càng thêm mãnh liệt.

Tu giả chiếm được thư mời cũng từng ý đồ giấu diếm sự thật mình có thư mời, nhưng trên thư mời lại có một dao động kỳ lạ tiết lộ hành tung.

Điều này làm các tu giả không thể dừng lại mà phải luôn di động, tránh né người truy đuổi. Cuộc chiến cứ thế bùng nổ, máu tươi nhuộm hồng cả Tê Hà.

Bởi vì tranh đoạt thư mời là Thiên Tâm đỉnh cao nên người chết quy khư ra rất nhiều linh khí.

Nhưng lúc này đây, tình hình có điểm khác biệt.

Đông nam Lâm Hải.

- A!
Tiếng kêu gào thê thảm, mưa máu tuôn rơi.

Tiếp theo một tu giả từ trên trời giáng xuống.

Một gã thân hình cao lớn bay lên, tiện một trảo bắt lấy thư mời.

Nhìn thư trong tay, nam tử kia cười:
- Rốt cục đã tới tay.

Cũng không thèm nhìn tu giả rơi xuống mà bay đi.

Hắn đương nhiên cũng sẽ không biết, tu giả kia rơi xuống, toàn thân bốc lên khói trắng bay tới chân trời.

Cho dù đã biết cũng không chắc để ý, tu giả sau khi quy khư, linh khí quy thiên, chuyện đó không có gì quá kỳ quái. Linh khí nồng đậm hóa thành mưa làm dịu đại địa, hình thành phúc địa.

Chỉ có điều không ai biết, trong linh triều có lực lượng không tiêu tan mà là lên như diều gặp gió, tiến thẳng về phía chân trời.

Ở trên chín tầng mây hội tụ, dưới hộ giới cương phong lùi đi, hóa thành điểm điểm tinh quang dừng ở trên.

Mà chuyện giống như chuyện liên tục diễn ra ở các nơi trên Tê Hà. Từng người tranh đoạt thư mời chết đi đều có linh quang nối thẳng không trung, treo phía chân trời.

Mỗi lá thư mời dẫn phát giết chóc sẽ tụ những linh điểm đó cùng một chỗ.

Vì thế theo thời gian trôi qua, tinh điểm càng tụ càng nhiều, dần dần hình thành mười hai lốc xoáy tinh quang hiện trên mười hai ngọc kính, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ hội tụ thành cột sáng thô to chiếu vào Đường Kiếp.

Lúc này trong tay Đường Kiếp còn có một cái gương, đúng là Diễn thiên kính đã nứt.

Diễn thiên kính từ sau đại chiến vị nứt đã không dùng được, duy có một phần mặt kính còn duy trì hoàn hảo.

Thời khắc này mười hai đạo tinh quang hội tụ thành thành cột sáng chiếu lên Diễn thiên kính, chỉ thấy vết nứt trên Diễn thiên kính có một chút khôi phục.

Tuy nhiên nếu ai cho là hắn đang chữa trị bảo kính thì sai rồi.

Ngay lúc Diễn thiên kính từ từ phục hồi, chợt nghe rắc một tiếng, mặt kính lại xuất hiện vết nứt mới. Vết nứt hơn nửa mặt kính, khiến phần đang chữa trị lại nứt ra.

Đường Kiếp không thèm để ý, chỉ tiếp tục vận chuyển tinh quang chiếu sáng.

Vì thế Diễn thiên kính không ngừng hợp lại, không ngừng vỡ tan.

Trong quá trình lắp đầy vỡ tan, Diễn thiên kính dần dần cấu trúc thành một hoa văn kỳ lạ, lấy trung tâm kính làm tâm, mười hai vết nứt vươn ra toàn bộ mặt kính, Diễn thiên kính cứng rắn bị chia thành mười hai phần bằng nhau.

Làm tới bước này, Diễn thiên kính rốt cục xuất hiện động tĩnh.

Đạo vân hiện ra, vui huyền ảo tự phù, từng cái đều ẩn chứa lực lượng khổng lồ, ở trước mắt của Đường Kiếp mang tới cảm nhận đầy rung động.

Thấy vậy, Đường Kiếp mỉm cười.

Đúng vậy, đây mới là mục đích của hắn.

Hắn không muốn chữa trị Diễn thiên kính, diễn thiên kính kỳ thật không trọng yếu, trọng yếu là vân đại đạo. Cho nên hắn luôn muốn khôi phục đạo vân. Mượn dùng vô số vận mệnh của vô số người, giờ phút này Đường Kiếp rốt cục hoàn thành.

Nhưng mà với hắn mà nói, đây mới là bước đầu tiên mà thôi.

Kế tiếp, Đường Kiếp vỗ vào Diễn thiên kính, chỉ thấy Diễn thiên kính chia ra mười hai phần, biến thành mười hai đạo lưu quang rót vào ngọc kính.

Mười hai mặt ngọc kính lập tức tỏa hào quang, toàn bộ mặt kính đều trở nên khác biệt.

Ở trong mắt người khác, có thể nhìn thấy mười hai ngọc kính hiện ra chỉ là hình ảnh đơn giản, là đám người vì tranh đoạt thư mời mà chém giết, tranh đoạt, chạy trốn.

Nhưng trong mắt người tinh thông vận mệnh chi đạo, có thể nhìn ra mối liên hệ giữa mọi người trong kính.

Sự liên hệ này là tính loại bỏ.

Ngộ đạo vận mệnh, có thể nhìn thấy vận mạng giằng co. Nhưng vận mệnh giằng co ngàn ngàn vạn lần, giống như một tấm lưới phức tạp vô cùng, làm sao có thể cẩn thận thăm dò được điều mình muốn mới là khó. Nhớ năm đó Đường Kiếp vì làm rõ vận mệnh chi võng, hao phí trăm năm thời gian, dù vậy, nếu muốn đi theo kiểu xuôi dòng cũng hao phí lượng lớn vận mệnh lực.

Nhưng giờ khắc này, lưới vận mệnh trong mười hai ngọc kính trở nên đơn giản mà rõ ràng, không còn rườm rà, còn xem được mối liên hệ giữa những điều quan trọng.

Tỷ như ngươi muốn giết một người, ngươi muốn biết nhân tố ngăn cản mình giết chết đối phương có những gì, vậy ngươi nhất định phải từ mục tiêu này đó tìm kiếm trên lưới vận mệnh. Nhưng hiện tại, chỉ cần một ý niệm, ngươi có thể nhìn thấy người có liên hệ với mình, tất cả những gì không quan hệ tự động trừ đi.

Lúc này thế giới trong mắt Đường Kiếp là như thế.

Mọi sự vật trở nên đơn giản.

Đường Kiếp có thể thấy rõ ràng mỗi một sự kiện liên hệ, theo đó mà thay đổi vận mệnh.

Nhờ đó hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Nhẹ nhàng vung tay.

Trong gương, trên nam hải, một tu giả đang trốn tránh hơn mười người đuổi giết.

Mắt thấy hắn không chạy thoát, nhưng vào lúc này, trong biển đột nhiên lao ra một động vật hung mãnh truy kích mọi người. Sóng biển xen lẫn lực của vạn quân đẩy bay đám đông.

Chúng tu đang truy kích thấy trên mặt biển có vô số yêu thú bò lên, không cho phép bọn họ công kích, mọi người trợn mắt há hốc mồm, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mục tiêu mượn cơ hội bỏ chạy.

Cái này chính là lực lượng của vận mệnh đạo, thao túng vạn vật. Trước kia Đường Kiếp cũng có thể làm được, nhưng lại không thể nhẹ nhàng như hiện tại.

Nhưng mà với Đường Kiếp mà nói, đây cũng chỉ mới bắt đầu.

Vận mệnh lực thao túng sự vật chung quy cực hạn bởi nhân quả, nói một cách khác, sự tình này, nhân quả chi đạo cũng có thể làm được.

Thậm chí đây mới là việc nhân quả chi đạo nên làm, vận mệnh chi đạo, hoàn toàn có thể làm được ở trình độ cao hơn một chút.

Thời khắc này nhìn hình ảnh trong mười hai mặt ngọc kính, Đường Kiếp đột nhiên cười cười, cất giọng nói:
- Truyền lệnh ta, phàm trần có tìm được vật ấy đều có thể có được một lời hứa hẹn của ta. Chỉ cần không vi phạm lợi ích bản nhân ta và phái Tẩy Nguyệt, là việc Đường Kiếp đủ khả năng làm thì sẽ đáp ứng hắn.

Cho dù không có Nguyệt Hoa Luân, mượn dùng lưới vận mệnh, Đường Kiếp cũng khiến những lời này vang vọng trong lòng mỗi người.

Mà thứ hiện ra trong lòng mọi người rõ ràng là Khai môn kỳ trong bát môn kỳ.

Lời này vừa nói ra, quần chúng lại nổi sóng.

Không cần phải nói, một hồi tìm kiếm Khai môn kỳ lại đem tới chiến hỏa.

Nhưng làm xong chuyện này, Đường Kiếp lại lại không để ý tới mà lấy ra mười hai ngân bạc, mười hai kim thư, mười hai đạo phù, mười hai gấm vóc và một đám bảo vật, đều do linh vật hiếm có chế thành, lại ngưng tụ đại lượng vận mệnh đạo lực, là trong khoảng thời gian này hắn không tiếc hao tổn chế thành, lại đem chúng nó phân biệt cho vào mười hai mặt ngọc kính, chỉ thấy ngọc kính bắt đầu biến hóa, phong cách cổ xưa trang trọng, lộ ra khí tức vận mệnh mãnh liệt.

Làm xong việc này, Đường Kiếp rốt cục không ra tay nữa mà tiếp tục trấn thủ trong điện, quan sát động tĩnh.

Vận mệnh từng chút gợn sóng, âm mưu của Đường Kiếp dần dần tiến vào giai đoạn kết thúc.

Kế tiếp đó là chờ đợi.

Chờ đợi thời khắc âm mưu thành công.

Ba tháng qua đi rất nhanh.

Hôm đó, Tử Phủ hoa điển rốt cục đã tới.

Lúc này, mười hai lá thư mời làm loạn Tê Hà rốt cục được đã xác định vào tay ai.

Mang theo thư mời đi vào phái Tẩy Nguyệt, tu giả được phái Tẩy Nguyệt tiếp đãi, an bài với tiêu chuẩn cao nhất. Vừa nghĩ tới có thể được Tiêu dao đại tiên tôn tự ra tay hộ pháp, thi triển An Phủ Dưỡng Thần Kinh che chở mình quá quan, trong lòng mọi người nhảy nhót không ngừng.

Đương nhiên bọn họ cũng không biết, khi bọn họ vào ở không lâu sau, một gã đệ tử đã thu lại thư mời đưa đến Tiêu dao điện.

Quỳ trước điện, đệ tử kia nói:
- Tuân mệnh Tiên Tôn, trừ Tiêu Dao cung Thẩm cung chủ, số thư mời còn lại đã toàn bộ thu hồi, mời Tiên Tôn thu nghiệm.

Cửa điện mở ra, một cơn gió cuốn lấy toàn bộ thư mời đi.

Trong điện truyền đến thanh âm của Đường Kiếp:
- Đều đã sắp xếp xong xuôi?

- Đã an bài thỏa đáng, ngày mai giờ Thìn tấn công Tử Phủ. Đến lúc đó còn mong Tiên Tôn phù hộ.

- Ừ, đến lúc đó để bọn họ trực tiếp tấn công, không cần chờ ta đến.

- A!
Đệ tử kia ngẩn ngơ. Không chờ ngài tới mọi người xung gì chứ? Chạy tới nơi này để tấn công Tử Phủ không phải hướng tới An Phủ Dưỡng Thần Kinh sao?

Lập tức tỉnh ngộ, đúng rồi, Tiên Tôn là tồn tại tôn quý đâu dễ dàng gặp bọn họ. Đương nhiên là âm thầm bảo hộ, lấy uy năng của Tiên Tôn, cho dù không hiện chân thân cũng có thể phù hộ mọi người.

Nghĩ vậy, tự nhiên rời đi.

Theo chỉ tay của Đường Kiếp, mười hai trong ba mươi lăm thư mời bay ra, đúng là mười hai lá thư dẫn tới huyết chiến. Vừa mới bay lên đã nhập vào trong ngọc kính.

Giống như nước chảy vào dầu, theo lá thư mời, mười hai mặt ngọc kính sinh ra biến hóa kịch liệt, không ngừng vặn vẹo quấn quanh, phát ra khí tức vận mệnh kinh người, may mà thủy chung chỉ ở trong đại điện này không có lộ ra ngoài, duy có Nhị Hổ như có cảm nhận, nhìn Tiêu dao điện lẩm bẩm:
- Vận mệnh lực dày đặc, xem ra vận mệnh đạo của sư tôn sắp đại thành sao.

Tiêu dao điện, mười hai mặt ngọc kính biến hóa chậm dần. Chỉ thấy ngọc kính cuối cùng lại hóa thành một trang sách

Trang sách hoàn toàn trong suốt như mặt nước, nhìn thấy nhiều quang cảnh, không có cực hạn mà là thế giới to lớn, quang cảnh mờ mịt, vô tận ở trong đó.

Đường Kiếp khẽ vẫy tay, mười hai trang sách đồng thời bay vào tay Đường Kiếp ngưng tụ thành một quyển sách mỏng mười hai trang.

Đến lúc này, Đường Kiếp thở dài một hơi:
- Rốt cục đại công cáo thành rồi.

Đúng là mang theo đầy ý thổn thức.

Cũng không ai biết, lúc này vận mệnh đạo pháp tiêu hao bao nhiêu tài nguyên, tâm lực của hắn.

Tuy nhiên chỉ cần có thể hoàn thành thì đều có giá trị.

Thời khắc này nhìn quyển sách trên tay, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Đã làm ra, vậy thử xem hiệu quả như thế nào.

Nói xong Đường Kiếp đã đưa tay viết lên tờ thứ nhất:

- Ngày mai Tử Phủ hoa điển, đệ tử phái Tẩy Nguyệt toàn bộ thăng tiến thành công, Thẩm Tình Đan thăng tiến thành công, đám người còn lại không chết.

Viết xong, chỉ thấy trong trang sách có sóng gió cuộn trào, tiếp theo vận mệnh đạo lực của Đường Kiếp điên cuồng rót vào. Theo đạo lực rót vào, chỉ thấy hình ảnh trong trang sách dần dần rõ ràng, hiện ra cảnh đám người Vệ Thiên Xung tấn công Tử Phủ đều thành công.

Đến khi trang sách hoàn toàn thắp sáng, đạo lực Đường Kiếp đã không còn thừa nhiều lắm. Mặc dù như thế, trên mặt hắn vẫn lộ nét cười hài lòng, tiện tay giật xuống trang sách vung vào khoảng không, trang sách đã hóa thành vô số quang điểm tiêu tan trong gió, trên lưới vận mệnh đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Làm xong chuyện này, Đường Kiếp mới cảm thấy mỹ mãn về chỗ ngồi.

Lẩm bẩm:
- An Phủ Dưỡng Thần Kinh mặc dù tốt nhưng cũng chỉ nâng cao một thành tỷ lệ, giữ được không chết Đâu so được với Đại hứa nguyện đạo thuật, Ngôn xuất pháp tùy vô thượng uy năng...

Đạo pháp Đại hứa nguyện thuật thành!