- Đường Kiếp, ngươi lừa dối!
Mai Họa Bình hoảng sợ thét chói tai.

- Đừng vội, đừng vội. Chỉ có là làm chút dự phòng, lo trước khỏi họa mà thôi.
Đường Kiếp nói. Theo lời hắn nói, chỉ thấy tơ bụi ẩn nấp trong cơ thể Mai Họa Bình, nhưng Mai Họa Bình biết thần thức không chỉ có hắn là kí chủ và nắm giữ quyền sinh sát tồn tại. Cho dù tương lai tiến vào Minh giới, Đường Kiếp phân thân không rảnh, một đám thần thức này cũng có thể dễ dàng xoắn giết hắn.

Mai Họa Bình thở dài:
- Ngươi không tin được ta sao? Dù sao ta cũng muốn chuyển sang kiếp khác mà.

- Cẩn thận giữ được thuyền vạn năm. Lại nói việc ngươi muốn chuyển sang kiếp khác và ngươi muốn giết ta không có mâu thuẫn.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời.

Mai Họa Bình bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:
- Dù sao mệnh vào tay ngươi, ngươi muốn thế nào tùy ngươi. Ngươi hãy đưa ta tới Minh giới.

- Đừng vội.
Đường Kiếp cười nói:
- Trước tiên ta hỏi ngươi, đi Minh giới, ngươi định làm gì?

Mai Họa Bình ngẩn ngơ, ngẫm lại trả lời:
- Đương nhiên là men theo hoàng tuyền tới cầu Nại Hà, vào luân hồi uyên rồi.

Đường Kiếp lại cười nói:
- Nếu đơn giản như thế, ta còn cần ngươi làm chi?

Mai Họa Bình khó hiểu, nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp nói:
- Minh giới là sinh chi phản giới, tự thành một hệ, bên trong có hàng nghìn hàng vạn huyền ảo không có điểm cuối, thân ở trong đó có thể ngộ sinh tử, thông âm dương, định đời sau, mười hai đại đạo ba nghìn tiểu đạo đều ở trong đó, rồi lại dùng phương thức khác hiện ra, khiến đạo ý vô hạn, cũng có vô tận huyền bí có thể tìm kiếm. Ngươi vào đó, nếu không du lịch một phen, tăng cường hiểu biết, thông hiểu Minh giới, chẳng phải lãng phí sự khổ tâm của ta?

Mai Họa Bình kinh hãi:
- Ta chỉ là một tiểu du hồn, như thế nào có tư cách đi khắp minh thổ, thông hiểu Minh giới? Chỉ sợ đi xa một chút đã bị những quỷ vật khác cắn nuốt.

Đường Kiếp khinh thường nói:
- Ngươi tốt xấu cũng từng là trung tầng Thất Tuyệt Môn, sao ngay cả một chút quyết đoán không có. Phải biết rằng nếu du lịch thành công là ngươi có lợi ích lớn. Về phần nói Minh giới hung hiểm, không cần ngươi nói ta cũng biết. Nhưng ngươi nghĩ rằng ta vì sao chọn ngươi? Ngươi thân là du hồn đặc thù, khác thường. Ta đã xem Luyện Hồn Châu luyện hóa nhập trong cơ thể ngươi, từ nay về sau, ngươi và thú quỷ giống nhau, có năng lực cắn nuốt quỷ vật tăng trưởng năng lực, hơn nữa không bị hạn chế.

Mai Họa Bình nghe mà mừng rỡ, không ngờ mình có chỗ tốt lớn như thế.

Chỉ là nghĩ lại cảm thấy không đúng:
- Tốt như vậy có phải có gì bất lợi không? Nếu không sao ngươi không dùng thú quỷ?

Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi cũng thông minh. Đúng vậy, rốt cuộc là Quỷ Hồn khác, nuốt nhiều hơn sẽ có chút ảnh hưởng. Nhưng rốt cuộc như thế nào ta cũng không rõ ràng, dù sao chỉ có thể lấy ngươi làm thí nghiệm. Nếu như ngươi sợ không an toàn, đại khái có thể không cắn nuốt, nếu cảm thấy có chỗ không đúng thì có thể đình chỉ.

Mai Họa Bình cũng tưởng thế, mặc kệ Luyện Hồn Châu có tác dụng phụ gì, nuốt hay không cắn nuốt quyền quyết định ở mình.

Liền gật đầu nói:
- Nếu như thế, ta đáp ứng.

- Nếu như thế, ta và ngươi ước định, ngươi ở Minh giới du lịch trăm năm, sau trăm tuổi chuyển sang kiếp khác.

- Trăm năm...
Mai Họa Bình ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy trăm năm tuy rằng không ngắn, nhưng đối với tu giả cũng không tính là quá lâu, chính mình mệnh phụ thuộc người, cũng chỉ có thể đồng ý. Trong lòng thì âm thầm nảy sinh ý nghĩa ác độc, có một trăm năm thời gian, không thể ở Minh giới thấy bí mật luân hồi cũng có thể bảo vệ ký ức trước kia đầu thai. Nếu được như thế, tương lai thành công nhất định phải tìm Đường Kiếp báo thù cũ.

Tuy rằng hắn cũng biết dù có mang được ký ức trước kia chuyển thế tái sinh, cũng không có khả năng đuổi theo cước bộ của Đường Kiếp, nhưng người ai cũng có hi vọng. Có hy vọng, sau này có đối mặt gian nan thống khổ cũng sẽ cắn răng kiên trì.

Nhìn thấy Mai Họa Bình đồng ý, Đường Kiếp cũng cười:
- Như thế là tốt rồi, Tiểu Tam, ngươi tiễn hắn một đoạn đường.

Theo lời Đường Kiếp nói, chỉ thấy một con quỷ trong suốt xuất hiện, đúng là Tiểu Tam, cầm lấy tàn hồn Mai Họa Bình quăng vào khoảng không, vượt qua bức tường không gian ngăn cản, tiến thẳng vào Minh giới.

Tiểu quỷ này thủ đoạn càng lúc càng thành thạo hùng mạnh rồi.

Làm tốt chuyện này, Đường Kiếp phân thần chú ý Minh giới động tĩnh, còn lại lắng đọng lại xuống.

Sinh mạng chi đạo đã thành, vận mệnh chi đạo vẫn còn đang cân nhắc.

Tạm thời Đường Kiếp khuyết thiếu một kế hoạch, bởi vậy không muốn lập tức ngưng tụ đạo pháp, cho nên kế tiếp liền trực tiếp xuất quan.

Người ở bên ngoài đã gấp gáp lắm rồi.

Đường Kiếp thăng tiên mặc dù là ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhưng có Vân Thiên Lan thông báo, mọi người đã biết Đường Kiếp chứng thật tấn công Tiên Đài rồi, vả lại xem ra đã tấn công thành công, bởi vậy đã sớm đã chờ ngoài Tiêu dao điện.

Chỉ có điều Đường Kiếp vẫn không ra ngoài, ai cũng không dám đi vào.

Ngoại trừ Vân Thiên Lan và Tẩy Nguyệt chưởng tôn Lăng Tiêu, ngay cả Tiêu Biệt Hàn cũng chờ ở ngoài điện.

Phái Tẩy Nguyệt không có ấn cảnh giới luận bối phận quy củ, sư phụ chính là sư phụ, nhưng trái lại, tu vi cũng không phải không có ý nghĩa. Làm hậu bối tu vi vượt qua tiền bối, cho dù là tiền bối cũng phải ngang hàng đối đãi. Bởi vậy ngoại trừ Lăng Tiêu còn có thể lấy thân phận sư tôn ngồi Trích Tinh điện, cho dù Tiêu Biệt Hàn cũng phải đích thân nghênh đón đệ tử tài hoa nhất bản môn này.

Thời khắc này Đường Kiếp rốt cục đi ra, chỉ thấy dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mọi người đã sáng tỏ. Cùng nhau chắp tay thở dài nói:
- Chúc mừng Tiêu Dao Tiên Tôn tiến thêm một bước, thành tựu Tiên Đài, bất tử bất diệt!

Cũng có đệ tử bối phận thấp quỳ gối.

Chuông vàng đỉnh Xuất Vân nổ lớn, nhiều tiếng vang dội quanh quẩn phía chân trời. Tiên âm lượn lờ, mây mù biến ảo, có thể thấy được tiên hạc bay lượn.

Một vòng trăng sao từ mây mù dâng lên, treo cao chân trời, tỏa ánh sáng ấm áp.

- Nguyệt Hoa Luân! Là Nguyệt Hoa Luân!
Người có kiến thức trong Phái Tẩy Nguyệt vui sướng hoan hô.

Nguyệt Hoa Luân, một kiện Tiên Thiên Đạo Binh của phái Tẩy Nguyệt cũng là Đạo Binh vô dụng nhất. Bởi vì nó chỉ có công dụng phóng thích thần niệm người sử dụng đến bất kỳ địa phương nào trong giới, tuy nhiên nó chỉ có thể mang thần niệm đi xa mà không thể tăng cường uy lực, tuy có pháp thuật lại không thể định sinh tử, ngược lại khiến thần niệm tiêu hao quá độ, khó dùng.

Phái Tẩy Nguyệt hai lần trước sử dụng Nguyệt Hoa Luân theo thứ tự là Vân Thiên Lan thành tựu Địa Tiên và Chân Tiên, dùng để chiêu cáo thiên hạ.

Đối với tu giả mà nói, đại khái cũng chỉ có tin tức này mới đáng giá sử dụng Nguyệt Hoa Luân thông báo.

Còn lần này, Nguyệt Hoa Luân xuất hiện, tin tức nó truyền đi không hề liên quan tới Vân Thiên Lan.

Một thanh âm vang lên, mượn dùng Nguyệt Hoa Luân tới mọi ngóc ngách Tê Hà Giới:
- Phái Tẩy Nguyệt, Tiêu Dao Thiên Tôn Đường Kiếp hôm nay thăng tiên thành công, từ nay về sau thọ cùng thiên địa, bất tử bất diệt, do đó chiêu cáo thiên hạ!

Theo thanh âm này truyền ra, Tê Hà Giới , từ hoàng tộc quý tộc, quan lại quyền quý cho tới người buôn bán nhỏ đều quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời hô to.

Cùng lúc đó, một cổ cường đại thần niệm cũng rải khắp Tê Hà Giới.

Đó là thần niệm của Đường Kiếp thần niệm, tại thời khắc này mượn dùng Nguyệt hoa luân không từ một góc độ rất cao quan sát đại địa, dường như toàn bộ thế giới đều nằm trong mắt hắn.

Hắn nhìn thấy sa mạc bắc địa, gió lốc phấp phới, bão cát nổi lên, có thương lữ bị tập kích chịu khổ, tâm niệm của hắn thay đổi làm gió tiêu cát tận, bão cát biến mất vô tung, thương lữ đoàn tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ cảm thấy một cỗ ý chí trùng trùng điệp điệp như biển dâng lên, nhớ tới điều lúc trước nghe thấy, biết là tiên nhân cứu liền cùng nhau quỳ xuống đất hô.

Hắn nhìn thấy Nam Hải hải vực, sóng thần ngập trời, sóng gió cuồng cuộn. Tâm niệm làm gió êm sóng lặng, ba đào không dậy nổi, có ngư dân được cứu, cùng hô thánh ân.

Hắn nhìn thấy Đông Phương bình nguyên gặp mùa khô, dân chúng quỳ xuống đất xin mưa, tiên phái đệ tử thờ ơ, thần niệm chuyển động, mưa to rơi xuống, những người nhàn rỗi trong nháy mắt bị thần niệm cảnh cáo sợ tới xanh mặt.

Nhìn núi lớn phương Tây, đại địa nổ vang, ở Mạc Khâu, sâu trong Linh sơn mạch có một khối đá lớn bang bang nhảy lên. Khó trách núi này thông linh, hoá ra Tiên Thiên đắc đạo, trong núi kết xuất thông linh thạch thai, có thể ngự sử dãy núi. Đường Kiếp và thông linh thạch thai từng là bạn cũ, mượn Nguyệt Hoa Luân, Động sát Thiên Mục nhìn trộm chân tướng, không khỏi mỉm cười:
- Ta và ngươi cũng coi như hữu duyên, không bằng hôm nay hãy theo ta đi đi."

Thông linh thạch thai tồn tại vạn năm, lại hấp thu tinh hoa mảnh vỡ Vương đình, uy năng thông thiên triệt địa, Tử Phủ cũng không đánh bại được, tự không chịu theo. Đường Kiếp lại cười nói:
- Ngươi ngang bướng quá, ta ban thưởng tạo hóa ngươi, ngươi lại không chiu. Chớ cho rằng ẩn núp trong núi sâu thì ta không làm gì ngươi được. Ngươi cũng thấy rồi đấy.

Theo thần niệm khuếch trương, một vật từ trong thức hải dâng lên.

Rõ ràng là đá tạo hóa, ánh sáng tứ phương.

Thông linh thạch thai cảm thụ uy năng, lập tức chấn động ra thanh âm, nhưng vẫn từ trong thông linh sơn mạch hiện ra.

Đá tạo hóa tạo hóa vạn vật, sửa dở thành hay. Thông linh thạch thai tuy có vô tận uy năng, Tiên Thiên ôm ấp, lắng đọng nhưng vẫn khô khan. Có pháp vô đạo, nếu có tài không có thế, có cầu không thế thì có thế cũng vô tài. Thông linh thạch thai Tiên Thiên đắc đạo, đúng là vật có thế vô tài, đá tạo hóa đá này lại vừa đủ khả năng.

Thông linh thạch thai bay lên, hướng về phía Đường Kiếp.

Ngay lúc vật ấy vừa mới xuất sơn, một bàn tay lớn đột nhiên phá vỡ mây mù xuất hiện, chụp vào thông linh thạch thai.

Đường Kiếp nhướng chân mày:
- Lớn mật!

Thần niệm ngự sử cuốn lên sóng lớn đánh tới bàn tay kia.

Chỉ có điều bàn tay kia lực đạo mạnh mẽ, đánh nát thần niệm Đường Kiếp ngưng tụ mà thành, Đường Kiếp chỉ hơi ngạc một chút liền tỉnh ngộ, nói:
- Hóa ra là ngươi.

Người ra tay đúng là Địa Tiên tổ sư Thiên Thần Cung Diệp Vân Tử.

Cũng chỉ có hắn mới có tư cách đánh nát thần niệm Đường Kiếp ngưng tụ.

Nếu luận thực lực, tuy rằng Đường Kiếp là tân Địa Tiên thì cũng chẳng sợ Diệp Vân Tử. Bất quá hắn bây giờ là mượn Nguyệt Hoa Luân điều khiển từ xa, không thể so với Diệp Vân Tử. Cho dù là Gang Tấc Thiên Nhai trong tầm mắt đi tới, nhưng khi Không Gian Đạo pháp chưa đại thành thì vẫn không bằng Nguyệt hoa luân tiến hành truyền tống.

Thời khắc này mắt thấy Diệp Vân Tử chụp tay vào thạch thai, Đường Kiếp hừ nói:
- Diệp Vân Tử, ngươi dám cướp đoạt đồ đạc của ta, là muốn phái Tẩy Nguyệt có cớ diệt Thiên Thần Cung sao?

Bàn tay to run rẩy, cuối cùng không cam lòng lui đi.

Một thanh âm vang dội vang lên:
- Diệp Vân Tử vô tri, đắc tội Đường tiên nhân, còn mong thứ lỗi.

- Phái người đưa lên thần trân mười món, cực phẩm pháp bảo trăm kiện, linh ngọc một trăm ngàn, hơn mười thiên tài trở nên, xá tội ngươi mạo phạm hôm nay.

Đường Kiếp không khách khí nói, theo lời hắn nói, thông linh thạch thai đã bị hắn nhét vào thức hải thu hồi.

Cũng nhờ Nguyệt Hoa Luân, trận này truyền khắp giới nội.

Vì thế ai cũng biết Đường Kiếp thăng tiên, thực lực của phái Tẩy Nguyệt đã hoàn toàn nghiền ép các phái khác.

Quần tu bái sơn trên núi Xuất Vân, vạn tu quỳ gối cùng hô Đường Kiếp "Tiên Tôn", giờ này khắc này, một chữ tiên đã danh xứng với thực.

Thu hồi thạch thai, ánh mắt quét thiên hạ, Đường Kiếp cất giọng nói:
- Ba tháng sau, Xuất Vân đỉnh, Tử Phủ hoa điển, cùng đăng đại đạo.