Đêm nay, Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan sóng vai bước đi từ đỉnh Bão Nguyệt đến đỉnh Trích Tinh, lại từ đỉnh Trích Tinh đến đỉnh Ỷ Thiên.

Bọn họ cứ như vậy bước đi, nhàn thoại đối thoại, thỉnh thoảng còn có tiếng cười, cũng không ngại bất cứ kẻ nào nhìn thấy. Vì thế tất cả mọi người đều biết cung chủ Tiêu Dao cung Thẩm Tình Đan là bạn tốt của Đường Kiếp.

Bọn họ cứ như vậy đi suốt một đêm, đi hơn nửa đỉnh Xuất Vân khiến mọi người đều biết họ đi chung tới rạng sáng.

Đường Kiếp lúc này mới dừng bước.

Nhìn màn sáng phương xa, hắn đột nhiên không nói gì nữa, trầm mặc không nói.

Thẩm Tình Đan thông minh sắc sảo, nhẹ giọng hỏi:
- Phải đi sao?

Đường Kiếp gật đầu.

Thẩm Tình Đan liền thấp giọng nói:
- Đa tạ.

Một đêm nay, cho dù không cần trúc bài, tin tưởng cũng sẽ không có ai dám trêu chọc Tiêu Dao cung, tất cả phiền toái đều đã tan thành mây khói, không còn là Hỏa liên môn Tam hoa giáo gây sự với nàng mà là nàng tìm hai phái gây phiền toái. Cho dù thực lực tạm thời chưa đủ thì cũng có phái Tẩy Nguyệt hậu thuẫn.

- Đáng tiếc không thể làm nhiều hơn nữa.
Đường Kiếp nói:
- Có một số việc chung quy chỉ có thể tự mình giải quyết.

Thẩm Tình Đan cười cười:
- Thế cũng đã đủ rồi, bằng hữu có lập trường của bằng hữu, làm quá nhiều thì không còn là bằng hữu nữa rồi.

Đường Kiếp không tiếp lời.

Trong lòng Thẩm Tình Đan thương cảm, nói:
- Ta không muốn nhìn ngươi đi, cho nên vẫn là ta trở về trước.

Nói xong nghiêng đầu, tự quay về đỉnh Bão Nguyệt.

Đường Kiếp cứ như vậy nhìn nàng, hai vai nhỏ run rẩy, trong khoảnh khắc đó, có sự kích động muốn nói nàng ở lại. Nhưng hắn cuối cùng không nói gì, cứ như vậy nhìn Thẩm Tình Đan dần dần biến mất ở trong tầm mắt.

Rời đi.

Trong lòng nặng nề khó hiểu.

Đường Kiếp lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lúc này mới xoay người lại.

Trong cung, Hứa Diệu Nhiên đang nằm ở trên giường bạch ngọc nghỉ ngơi.

Đường Kiếp nằm xuống bên cạnh nàng, mở to hai mắt nhìn mái vòm.

Đột nhiên hắn nói:
- Đã giải quyết xong rồi sao?

Hứa Diệu Nhiên phát ra một tiếng cười duyên:
- Biết không thể gạt được chàng.

Vừa quay người, một đôi tay ngọc đã ôm lấy cổ tình lang.

Đường Kiếp nhìn thê tử:
- Nàng không tức giận sao?

Hứa Diệu Nhiên giương đôi mắt si ngốc nhìn Đường Kiếp:
- Nam nhân của ta được người thích, đó không phải lỗi của hắn, ta làm sao phải giận?

- Nhưng Thẩm Tình Đan đối với ta cũng coi như một mảnh tình thâm, nàng không nghĩ tới thì sao lại dịu dàng thế này?

Hứa Diệu Nhiên mỉm cười:
- Nam nhân ưu tú có ai không động lòng? Tiêu dao Tiên Tôn bây giờ đứng đầu, danh tiếng vang vọng Tê Hà. Nữ tử si tình không biết bao nhiêu. Nếu là người si tình muốn thì cứ thu, chàng có thể đi lại trong thiên hạ này sao? Một nam nhân chân chính không chỉ vượt khó lên, không sợ gian khổ mà còn phải cẩn thận và tôn kính, kiềm chế bản thân, không sợ ôn nhu. Núi đao biển lửa hay ôn nhu thơm ngát cũng phải xông qua được... mới đúng.

- Đúng là đạo lý hay, sao trước chưa nghe nàng giảng cho ta.

Hứa Diệu Nhiên ngạo nghễ trả lời:
- Nam nhân của ta, không cần ta phải giảng đạo lý gì với hắn.

Nam nhân của ta không cần dạy!

Nếu như nói Hứa Diệu Nhiên và Thẩm Tình Đan có gì khác, như vậy điểm khác nhau lớn nhất là nàng vô cùng tín nhiệm Đường Kiếp, vĩnh viễn tín nhiệm, bất kể là cuộc chiến sinh tử hay nam nữ vui vẻ!

Một khắc này, nghe nàng nói lời kiêu ngạo, nhìn gương mặt động lòng người, cảm nhận tình cảm sâu đậm, Đường Kiếp chỉ cảm thấy trong lòng như có mặt trời mọc.

Mọi sự lo lắng vì Thẩm Tình Đan xuất hiện được mặt trời chiếu rọi tan thành mây khói, khúc mắc được mở ra, tâm cảnh theo đó mà thanh thoát.

Hắn liều lĩnh ôm lấy Hứa Diệu Nhiên, cho nàng một nụ hôn dài ngọt ngào.

Một cái hôn này theo thời gian ngân nga, đem tất cả tình cảm Đường Kiếp rót vào trong đó, hôn đến hoa mắt thần mê, hôn đến địa lão thiên hoang.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Đường Kiếp mới rời Hứa Diệu Nhiên.

Không chờ Hứa Diệu Nhiên nói chuyện, Đường Kiếp đã cười to nói:
- Ta tìm được rồi!

- Cái gì?
Hứa Diệu Nhiên khó hiểu.

- Tia cơ hội đột phá!
Đường Kiếp lớn tiếng trả lời:
- Ta muốn xung kích Tiên Đài!

- Hiện tại sao?
Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên.

- Chính là hiện tại. Thời cơ đã tới, tới lúc đột phá!
Đường Kiếp nói xong đã lấy ra một vật, đúng là kia Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Quăng vào không trung, khắp cung hiện ra non sông vô tận của Hoàng Đình thế giới.

Hứa Diệu Nhiên vẫn nằm trên giường bạch ngọc, chỉ có điều xung quanh không phải vách tường mà là thảo nguyên mênh mông. Nhưng bất kể non sông có bao nhiêu, nó cũng không vượt được ra khỏi Thiên tôn cung.

Đường Kiếp thân hình chợt lóe, một phân thành hai, theo thứ tự là bản tôn Đường Kiếp và phân thân Đường Kiếp.

Bản tôn vẫn như trước sừng sững, phân thân Đường Kiếp thì Gang Tấc Thiên Nhai hiện ra phía chân trời, lập ở không trung. Thoạt nhìn trông tùy tiện, kỳ thật chính là điểm chính giữa thế giới Hoàng Đình.

Theo sự xuất hiện của Đường Kiếp, Hà Xung, Thanh Long, Hỏa Thiên Tôn, Bàn long đều đến bái kiến. Bởi vì Hoàng Đình thế giới nâng cao, lúc này Hà Xung cũng đã là Tử Phủ.

Đường Kiếp vung tay áo lên, nói:
- Đều tự lui ra đi.

Mọi người lui ra.

Phân thân Đường Kiếp khoanh chân ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm.

Theo hắn thấp giọng tụng niệm, chỉ thấy xung quanh gió nổi mây phun, linh triều phấp phới.

Đây là Đường Kiếp dùng thần thức quấy thiên hạ, mang phong vân sở dụng.

Tấn công Tiên Đài rất đơn giản, chính là không ngừng quấy linh triều, ngưng tụ tiên lực, sau đó cải tạo thân thể thần tiên.

Mà ngưng tụ tiên khí bao nhiêu, thân thể thần tiên sâu dày bấy nhiêu.

Khác với bên ngoài, tu giả chịu thiên hạ đại thế trở ngại, thần niệm có thể quấy động trong phạm vi hữu hạn, nhưng trong thế giới Hoàng Đình, Đường Kiếp chính là giới chủ, ý chí của hắn chính là ý chí của thế giới, dưới thần niệm, tất cả linh triều đều chịu hiệu lệnh. Bởi vậy dưới thần niệm phong vân lôi động, toàn bộ Hoàng Đình thế giới đều chịu ý chí ảnh hưởng, linh triều nổi lên, gào thét sinh uy, lấy Đường Kiếp làm trung tâm không ngừng vòng quanh, dần dần hình thành một vòng xoáy khổng lồ.

Lốc xoáy là của tu giả tấn công Tiên Đài gấp ba, đúng là biến hóa do thiên nhân cảm ứng lúc trước.

Lượng lớn linh triều hoá sinh tiên khí cũng phá lệ nồng đậm.

Chỉ thấy trong lốc xoáy có sương mù màu trắng bốc hơi, đó chính là tiên khí nguyên lực.

Công pháp bất đồng thì phương pháp cô đọng tiên khí sẽ có bất đồng, Đường Kiếp sử dụng bí pháp phái Tẩy Nguyệt, rộng rãi chính khí, bác đại tinh thâm, mặc dù không là thần thuật gì kinh thiên nhưng củng cố căn cơ không có gì cần sầu não. Thời khắc này tiên khí như sương, diễn hóa xuất tinh cầu tiến hóa, dãy núi phập phồng, thương hải tang điền... đủ loại vận mệnh.

Cùng lúc đó, thân thể của Đường Kiếp lại đang không ngừng mất đi sức sống.

Sức sống không phải vô duyên tiêu tan mà là hóa làm thiên địa chí đạo, ngưng tụ giữa đất trời, chịu thần hồn dẫn dắt.

Tận lực bồi tiếp, từng cổ tiên khí rót vào trong cơ thể Đường Kiếp.

Thân thể của Đường Kiếp vì thế hiện ra cảnh tượng kỳ dị.

Một mặt là thân thể hắn đang không ngừng héo rũ, tiêu tan, hóa làm bụi mù rơi xuống, tựa như thi thể ngàn năm hủ mục, tất cả đều hủ bại, duy có đạo vân bảo tồn.

Về phương diện khác là tiên khí rót vào, không ngừng có thân thể mới tái sinh, như trẻ con mới sinh.

Cảnh tượng này cũng giống lúc Đường Kiếp độ Tam Khô Kiếp, chẳng qua khi đó là cáo biệt thân thể phàm trần, tái sinh linh thể, hiện tại là thoát ly linh thể, cải tạo thân thể thần tiên. So sánh với trực tiếp đắp nặn linh thể, tinh khí cần tinh luyện ngưng tụ rõ ràng càng phức tạp hơn và cũng nguy hiểm hơn.

Mấy trăm năm tích lũy đúng là chờ đợi tới giờ khắc này.

Trong thiên địa phong vân kích động, linh triều cuốn động, tất cả linh khí dưới thần hồn của Đường Kiếp tụ tập lại đây, không hề đứt đoạn cô đọng thành tiên khí rót vào.

Thăng tiên vẫn luôn có nguy hiểm, không chỉ có bản thân tấn công Tiên Đài nguy hiểm mà cũng vì tiềm phục đối thủ.

Tấn công Tiên Đài sinh ra ảnh hưởng lan đến nghìn vạn dặm, động tĩnh to lớn, muốn giấu diếm mọi người khó khăn. Một khi có kẻ thù ở gần nhân cơ hội ra tay thì ngã xuống gần như là tất nhiên. Thậm chí còn chưa cần kẻ thù, chỉ cần kẻ có bụng dạ khó lường cũng có thể sinh ra hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng trong Hoàng Đình trong thế giới, bất kể động tĩnh to lớn thế nào cũng không ai tới quấy rầy Đường Kiếp.

Chính là Thanh Long, Bàn long chịu Đường Kiếp tiết chế cũng không dám làm trái. Dù Đường Kiếp thân thể bị hủy, phân thần không rảnh, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể áp chế bọn họ, huống chi còn có bản tôn ở bên, sức mạnh của thiên địa. Cũng có ảnh hưởng ngàn năm khiến mọi người nảy sinh sùng bái, không còn lòng phản loạn. Như Hà Xung chính là như thế.

Tiên khí ngưng tụ còn đang tiến hành .

Mỗi thời mỗi khắc, đều có thân thể cũ chết đi, thân thể mới sống lại.

Đây là một quá trình không ngừng luân hồi, qua vô số lần cọ rửa tẩy đi mọi dấu vết, sáng tạo một bản thân mới hoàn toàn hùng mạnh.

Đây cũng là lần tiến hóa hoàn toàn mới của bản thân, là bù lại tiếc nuối, thêm cơ hội tăng tiến tiềm lực.

Đáng tiếc đại đa số người không làm được điểm này.

Tấn công Tiên Đài chưa bao giờ là chuyện đơn giản, với đại đa số người mà nói, mỗi một lần tinh luyện, cọ rửa, ngưng tụ, tái tạo đều tiêu hao nhiều thần hồn. Bởi vì lực lượng thân thể đã không có tác dụng, mọi ảnh hưởng đều là thần hồn. Có chuyện đều cần thần hồn thực hiện, tự nhiên là cố sức. Cho dù thần hồn thành thần đã có thể thoát ly Tử Phủ mà tồn tại, như thế tiêu hao cũng là gánh nặng nghiêm trọng.

Nhưng đối với Đường Kiếp mà nói, nó không là vấn đề.

Trong Hoàng Đình trong thế giới, ý chí của hắn chính là ý chí thiên địa, cho nên tất cả thần hồn tiêu hao đều là nhỏ nhất.

Vậy nên hắn có thể từng lần một cọ rửa, từng lần một tái tạo, dưới vô số lần tấn công, cô đọng, tái tạo. Tiên khí gấp ba cần lượng tài nguyên người thường khó tưởng tượng, khiến Đường Kiếp đạt tới cảnh giới viên mãn hơn.

Tất cả cơ sở trong thời khắc này phát huy tác dụng, bao gồm Cửu Thiên Phượng Loan Thảo và những thần dược hiếm có mang tới các ưu đãi đều phát huy tác dụng trong thời khắc này, để Đường Kiếp giờ khắc này thành công.

Đường Kiếp gần như không bị ngăn trở xuyên tới Tiên Đài.

Sẽ không còn một tu giả nào khi thăng tiên được thoải mái, tự nhiên như Đường Kiếp lúc này.

Thiên địa có tiên linh khí ngưng tụ ra lực lượng hùng hậu, khiến cho toàn bộ Hoàng Đình thế giới đều chịu ảnh hưởng. Thiên địa phát sinh biến hóa, ngũ hành bị ngăn trở, tập kết biến hóa, dị trạng nhiều lần sinh ra. Chủng tộc ngũ hành tộc cùng nhau hiện thân, bọn họ cảm nhận được trong tối tăm có ý chí của "Tối cao" tồn tại, như ý thức được gì đều quỳ xuống, hướng không trung cúng bái.

Thanh âm cầu nguyện chấn động thông thiên.

Tiên thể vẫn còn trong vòng tái sinh và hủy diệt.

Mỗi một lần tái sinh và hủy diệt đều đại biểu cho lực lượng Đường Kiếp tăng cường chia ra.

Giờ này khắc này, Đường Kiếp tấn công Tiên Đài đã tiến vào phạm vi thành công, kế tiếp chỉ là hoàn thiện.

Đường Kiếp không biết mình tuần hoàn bao nhiêu lần, hắn chỉ tận tình phóng thích lực lượng, cảm thụ mình. Cảm giác giữa tử vong và sinh tồn không chỉ có khiến hắn thành tựu Tiên Đài, ngay tiếp theo khiến nhận thức về sinh mạng cũng đề cao một bước —— hắn thậm chí còn nhàn hạ ở trong cơ thể mới sinh ngắm đạo vân.

Đến khi thần hồn rốt cục cảm thấy mệt mỏi, dần dần vô lực chống đỡ, Đường Kiếp mới dừng bước tái sinh.

Linh triều tiệm tán, không còn.. linh khí dư thừa, duy có Đường Kiếp khỏa thân giữa không trung. Làm người ta giật mình chính là quanh hắn kim quang lóng lánh, như một lớp màng bọc.

Đường Kiếp nhắm mắt, suy ngẫm thật lâu sau.

Hắn mở to mắt, nói:
- Mở!

Kim xác vỡ ra, hóa làm vô tận kim quang tiêu tán trong thiên địa, duy lưu lại Đường Kiếp cùng thiên địa tồn tại.

Tiên Đài, thành!