Đã không còn tạo hóa thanh vân, Đường Kiếp bản tôn thoát ra đấm một quyền vào Lưu Phong.

Một quyền này đánh ra, Lưu Phong không còn lực chống cự.

Biết mình sắp chết, Lưu Phong hô to:
- Sư tôn sẽ thay ta báo thù!

Ầm!

Trong quyền triều, Lưu Phong tan xương nát thịt.

Hắn không thể sống lại.

Thu hồi nắm tay, Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Không liên quan tới ngươi!

- Phu quân!
Hứa Diệu Nhiên ôm phân thân bay tới.

Chịu một chỉ tay, nửa phân thân Đường Kiếp dập nát. Nếu là công kích bình thường đã sớm khôi phục, cho thấy đây là một vị kim tiên Đại Năng ra tay, uy lực vô biên, tuy chỉ lây dính một tia kình khí nhưng lại như giòi trong xương không thể loại trừ, làm cho thương thế không thể phục hồi như cũ, cũng dần dần không thể chống đỡ.

Cũng may có bản tôn ở đây, thời khắc này bản tôn phân thân hợp hai làm một, lấy Thể Tu mạnh mẽ chậm rãi khôi phục thân thể phân thân.

Lưu Phong chết đi, kết cục trận chiến đã được xác định.

Bên kia Mưu Ti Mệnh dưới lão Long và Hỏa Thiên Tôn giáp công đã sớm vô lực chống đỡ, hắn tuy có Toái tinh hoàn thì Y Y cũng có Bình thiên quan, hai tướng triệt lại lấy hai đánh một, Mưu Ti Mệnh bại cục đã định.

Hiện giờ mắt thấy Lưu Phong đã chết, Mưu Ti Mệnh biết không tốt, vội vàng muốn chạy trốn.

Chỉ có điều mọi người sao cho hắn cơ hội, vây quanh hắn cường công.

Mưu Ti Mệnh tuyệt vọng, hô:
- Mọi người cùng nhau chết đi!

Trên người tuôn ra tiên triều, muốn dùng tiên lực bùng nổ.

Địa Tiên tự bạo uy năng liên quan tới tiên lực còn sót lại, bởi vì tiên khí sung túc ai cũng cảm giác mình có cơ hội, bởi vậy không dễ tự bạo. Đợi khi tự bạo thì pháp lực sớm tận, uy lực cũng có hạn.

Nhưng đây là Mưu Ti Mệnh tuyệt vọng tự bạo, phần tiên khí lưu lại chưa còn một phần tư nhưng cũng đủ để long trời lở đất.

Thời khắc này hắn đánh cược tất cả, lão Long và Hỏa Thiên Tôn cũng theo đó biến sắc.

Duy có Đường Kiếp thấy vậy cười nói:
- Sớm có thể tự bạo, còn phải chờ tới giờ.

Năm đó Hư Mộ Dương cũng dùng chiêu thức ấy đối phó Thích Vô Niệm, tới Địa Tiên cấp bậc, thủ đoạn này càng chẳng có gì lạ, Đường Kiếp sao có thể không đề phòng. Trên thực tế, khi hắn bắt đầu kế hoạch đã nghĩ tới khả năng này. Đáng tiếc Vệ Nguyên Tử Ngọc Chân Tử thà chết không bạo, Lưu Phong cũng không bạo làm bố trí này không phải sử dụng đến.

Hiện tại Mưu Ti Mệnh lựa chọn như thế cũng không làm lãng phí an bài của Đường Kiếp.

Thời khắc này tay áo vung lên, không gian biến hóa, mọi người liền thấy chỗ mình đứng từ Ngũ nguyên động phủ đi thẳng tới vùng thiên địa mới. Dời đi không gian Đường Kiếp vẫn không quên bỏ Diễn thiên kính vào trong túi. Tuy rằng bảo vật này đã tổn hại nhưng cũng là Tiên Thiên Đạo Binh, cho dù hư hao cũng có ý nghĩa phi phàm.

Hoàng Đình thế giới!

Mọi người giờ mới nhớ nơi họ đứng vốn là giao hòa giữa Hoàng Đình giới và Ngũ nguyên động phủ, lợi dụng hai địa phương này, Đường Kiếp có thể tự do qua lại.

Thời khắc này mọi người được Đường Kiếp trực tiếp đưa tới Hoàng Đình thế giới, mượn dùng khoảng không màn che ảnh, mơ hồ có thể thấy Mưu Ti Mệnh điên cuồng tự bạo.

Tiên triều cuồng bạo như biển tràn ra bốn phương tám hướng, thảo nguyên và khoảng không ngập nước - từ một không gian khác bao phủ lên bọn họ.

Giống như bên bờ kính thủy tinh nhìn xuống đáy biển, mọi người tấm tắc khen kỳ lạ.

Mưu Ti Mệnh tự bạo, vô biên, hùng mạnh, có thể nói là hủy diệt thiên địa, cho dù là Thể Tu Đường Kiếp cũng không dám cứng rắn chống đỡ, nhưng trong không gian khác, mọi người không chịu chút ảnh hưởng nào.

Y Y cười to, vỗ tay nói:
- Vẫn là ca ca có kế hoạch chu đáo, quả nhiên có người không kìm được tự bạo. Lão già này tự bạo đúng là rực rỡ như pháo hoa.

Hỏa Thiên Tôn nghe mà lạnh lòng, nghĩ hai huynh muội đúng là một tính.

Người khác có Địa Tiên là nô bộc thì vui vẻ muốn chết, huynh muội hắn lại không thèm để ý. Ca ca thì muốn có phân bón, muội muội lại muốn xem pháo hoa.

Nói đến phân bón, Ngũ nguyên động phủ sau cuộc chiến này đã vỡ nát, cấm chế gì cũng đều bị hủy rồi, hơn nữa Đấu chuyển vi trần đã phá, không tiếp tục trở ngại hấp thu lực lượng, kế tiếp Đường Kiếp sẽ hoàn toàn dung nạp vào Hoàng Đình thế giới.

Có Lưu Phong, Ngọc Chân Tử, Vệ Nguyên Tử và bốn Tử Phủ chết ở đây, linh tính mạnh có thể nghĩ. Hết thảy tu vi tận quy thiên địa khiến cả Hoàng Đình thế giới nâng lên một cấp bậc mới.

Đường Kiếp nếu muốn ở nơi đây thành tựu Địa Tiên không khó.

Nếu không như thế, mượn dùng Hoàng Đình thế giới, đạt thành thiên địa nhất tâm, Đường Kiếp nhất định mạnh hơn Địa Tiên bình thường rất nhiều. Khi đó cũng không phải là dựa vào hợp thể ức hiếp người mà chỉ cần một phân thân cũng có thể vượt cấp đánh chết.

Chỉ có điều ngay lúc Đường Kiếp tính toán thu nạp mảnh thổ địa này, trong vân triều như có thứ gì đó động đậy.

Đường Kiếp tò mò, vận Động sát Thiên Mục nhìn lại, chỉ thấy rõ ràng là một con rồng. Rồng có hai sừng, ánh sáng màu u ám, tướng mạo phong cách cổ xưa, có một đầu lớn, dáng người hơi ngắn, so với rồng bình thường có vẻ mập mạp hơn rất nhiều, bốn cái long trảo phá lệ tráng kiện. Giờ phút này rồng béo toàn thân đẫm máu, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, ngay cả vảy cũng bong ra từng màng.

Nhìn rồng, trong đầu Đường Kiếp hiện ra những hình ảnh trong Vương đình. Vô số hình ảnh lóe lên rồi dừng lại.

- Bàn long!
Đường Kiếp rốt cục nhớ ra đây là loại rồng gì, bật thốt thành tiếng.

Đây rõ ràng là bàn long, tọa kỵ của Hỗn Nguyên Thánh Quân - một trong tứ thánh vương đình.

Lão Thanh Long cũng xác nhận điểm ấy, chỉ thấy hắn run run nói:
- Bàn... Bàn... Bàn long? Hắn sao lại ở đây?

Từ quan tài vĩnh hằng đi ra nửa ngày, lão Thanh Long gặp lại hai thượng cổ di tiên, sự khiếp sợ có thể nghĩ.

Những người còn lại không biết tình huống, đều tò mò. Y Y chỉ vào con rồng kia:
- Rồng béo quá, rõ ràng nên gọi là Phì long mới đúng.

Đường Kiếp nói:
- Đây là bàn long, là tọa kỵ thời kỳ thượng cổ của Hỗn Nguyên Thánh Quân, trời sinh địa hành thần độn, có thể ẩn nấp ngầm, khó có thể phát hiện. Xem tình hình này, nó trốn ở đây đã lâu. Ngũ nguyên động phủ bị Lưu Phong cưỡng ép phá giải sớm mất đi tác dụng, phỏng chừng nó cũng vì thế mà từ dưới đất lặng lẽ lẻn vào. Tuy nhiên vận khí của nó không tốt lắm, vừa mới lẻn vào liền đụng phải Mưu Ti Mệnh tự bạo...

Nói đến đây, Đường Kiếp cười cười.

Mệnh bàn long không tốt, vốn lấy khả năng ẩn nấp của nó, trừ phi Đường Kiếp trước đó có biết, cố ý dùng Động sát Thiên Mục tìm kiếm, nếu không sẽ không thể phát hiện.

Ai ngờ nó gặp phải Mưu Ti Mệnh tự bạo, sức mạnh khổng lồ trực tiếp bao phủ Ngũ nguyên động phủ, cày xới không gian.

Dù là bàn long ẩn nấp kỹ thế nào cũng bị xới ra, không những thế còn bị Mưu Ti Mệnh nổ trọng thương, thời khắc gào khóc không ngừng.

Mặc dù như thế, Đường Kiếp cũng chẳng đồng tình với nó.

Lão Long trộm đạo tiến vào, nhất định là không có hảo ý, nhất định phải hỏi tới tận cũng, hơn nữa theo trên người nó, Đường Kiếp mơ hồ cảm thấy một khí tức quen thuộc khiến hắn nhớ tới thiếu niên từng có duyên gặp gỡ.

Nhưng khi hắn ra tay muốn bắt lão Long thì không trung đột nhiên xuất hiện một tòa Thạch phủ.

Đường Kiếp thấy rõ, Thạch phủ này rõ ràng là Thạch phủ mình vào lúc trước. Chỉ có điều Thạch phủ kia vốn chỉ là một hố nhỏ bình thường, chẳng biết tại sao giờ lại hóa thành một Thạch phủ chân chính.

Thạch phủ xuất hiện, bàn long nhe răng cười độc ác giơ vuốt chộp tới, trong miệng còn nói:
- Rốt cục đã ra.

Mắt thấy bàn long sắp chộp lấy Thạch phủ, chỉ thấy cửa Thạch phủ mở rộng, có một bàn tay vươn ra đánh bay vuốt của bàn long:
- Nơi đây đã có chủ, còn không nhanh đi!

Chỉ tay bắn vào long trảo, chỉ thấy long trảo kiên cố không gì phá nổi bị bắn thành một lỗ lớn.

Nó NGAO một tiếng quát lên:
- Là ai! Ngươi làm sao lại biết nơi này?

Trong lời nói mang theo sự hoảng sợ, hiển nhiên một chỉ này đã làm nó rung động mạnh.

Chỉ thấy cửa đá mở rộng, từ bên trong có một người bay ra.

Nhìn thấy người này, lão Thanh Long kêu lên:
- Phù Phong Tử!

Người xuất hiện trong Thạch rõ ràng là Phù Phong Tử đã được Đường Kiếp chôn dưới đất.

Chỉ có điều giờ phút này Phù Phong Tử đâu có như kẻ chết héo mà dáng vẻ tiên phong đạo cốt, vừa thấy cũng biết là người đắc đạo thành tiên.

Nếu không như thế, bàn long vốn là phản hư cảnh giới đại yêu lại bị hắn làm thương nặng, kỳ thật thực lực rõ ràng đã đột phá Địa Tiên, đạt thành Chân Tiên.

Đáng lưu ý chính là, trước đó không lâu, lão Long còn thề son sắt nói Phù Phong Tử đạo cơ không xong, Địa Tiên đã là đỉnh cao, nhưng giờ phút này xuất hiện Phù Phong Tử là chân tiên hàng thật giá thật.

- Phù Phong Tử!
Bàn long hiển nhiên cũng nhận ra đối phương, thất thanh kêu lên.

Đầu tiên là hoảng sợ, lập tức lĩnh ngộ ra điều gì, hét lớn:
- Vật kia... Vật kia bị ngươi dùng?

Trong giọng tràn đầy bi quan và tuyệt vọng.

Phù Phong Tử hừ lạnh:
- Nghiệt súc cũng dám nhìn trộm thiên cơ, hành thử thiên sự! Nhưng trong mệnh có thì sớm muộn sẽ có, trong mệnh không có thì dùng hết thủ đoạn cũng phí công! Bàn long, ngươi trước kia là tọa kỵ của Thánh Quân. Hiện giờ Thánh Quân lạc vẫn, bản tôn cho ngươi một cơ hội, lập tức hàng phục làm tọa kỵ cho ta, hầu hạ ta suốt đời.

- Suốt đời?
Bàn long nghe xong lại bật cười ha hả:
- Hoang đường! Vớ vẩn! Phù Phong Tử, ngươi một tiểu nhân vật cũng dám vọng ngôn suốt đời, thậm chí lấy ta làm tọa kỵ. Ngươi có thể ngự tiên thú sao?

- Trước kia không có, nhưng bây giờ là có.
Phù Phong Tử thản nhiên nói:
- Ngủ đông vạn năm chỉ chờ một phút. Ta chờ hơn một vạn năm chính vì ngày hôm nay, ngươi thì biết cái gì?

Bàn long nghe mà ngẩn ngơ:
- Một vạn năm? Ngươi nói bọn ngươi chờ hơn một vạn năm chỉ vì hôm nay? Chẳng lẽ ngươi cũng biết cái kia? Điều này sao có thể?

Phù Phong Tử nhíu mày:
- Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng ngủ say hơn một vạn năm?

Này lời truyền đến tai Đường Kiếp, Thanh Long làm họ chấn động.

Đường Kiếp nhìn Thanh Long, chỉ thấy lão Long toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Đường Kiếp nói:
- Thật thú vị, nếu ta nhớ không lầm, Thanh Long ngươi cũng là ngủ đông hơn một vạn năm, đúng không?