Cương phong bị áp chế, Huyết Nhục Ma Bàn ngạo nghễ toàn trường.

Nhưng ngay sau đó Lưu Phong hai mắt lóe lên thần quang:
- Đường Kiếp, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta, tuyệt không! Xem Cửu U tuyệt sát của ta đây, chết cho ta!

Thay đổi bất ngờ, một đạo hoàng tuyền cuồn cuộn có vô tận ác quỷ gào thét đau buồn bay tới Đường Kiếp.

- Cửu U hoàng tuyền sát chú?
Đường Kiếp hơi kinh sợ, không ngờ Lưu Phong còn tu loại Quỷ đạo bí thuật này.

Theo hắn biết, Hồng hoang đại lục mặc dù không hoàn toàn cấm chế Quỷ đạo, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, đại đa số tu giả cũng không tự ý tu loại pháp thuật này.

Nhưng không thể phủ nhận, Quỷ đạo chú pháp thủ chưởng sinh tử thần thông vẫn làm con người hướng tới, một vài kẻ âm thầm tu hành, chỉ không ngờ Lưu Phong cũng vậy.

Tuy nhiên ngẫm lại, hắn tu vận mệnh đạo, vận mệnh không từ bất cứ việc gì, cho dù Quỷ đạo cũng không phải vô duyên, nguyên nhân vậy nên kẻ tu vận mệnh tất yếu tìm hiểu. Chẳng qua tìm hiểu đến mức như hắn, cả Cửu U hoàng tuyền cũng triệu hoán ra được thì hơi thâm sâu rồi.

Nếu như là người khác nhìn thấy phương pháp sẽ nổi da gà vì nó quá mức hung ác, chưa nói trong hoàng tuyền quỷ vật vô số, bản thân Cửu U hoàng tuyền có kịch độc, động tới khoét cốt tiêu da.

Nhưng Đường Kiếp chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Ngươi xác định số mệnh ta không tốt?

- Cái gì?
Lưu Phong ngẩn ngơ.

Theo Đường Kiếp dứt lời, chỉ thấy một quỷ ảnh đột nhiên thoáng hiện, đúng là Tiểu Tam thét dài một tiếng.

Thú quỷ hung danh, ở Minh giới là thiên mệnh lừng lẫy không quỷ nào không biết, thậm chí sớm kinh động đến Minh giới quỷ hoàng muốn bắt nó, nhưng Tiểu Tam hiện tại không nhập Minh giới, ai cũng không có biện pháp. Hiện tại hoàng tuyền ở Tinh La giới muốn đánh Tiểu Tam, quả thực là muốn chết.

Chợt nghe một tiếng khiếu, tất cả quỷ vật thống khổ kêu to, đại đa số quỷ vật tan thành mây khói, chỉ có số ít Quỷ Vương có thể sống sót, lại lạnh run từng đợt.

Tiếp theo Tiểu Tam bay vào hoàng tuyền, nghịch dòng đi lên, phóng về phía Lưu Phong.

Lưu Phong không ngờ có biến hóa này, sợ tới mức biến sắc, vung tay lên định tống hoàng tuyền về.

Thiệt thòi cho hắn, triệu tập ra hoàng tuyền còn phải thu hồi, đổi thành người bình thường chưa chắc làm được, dù có làm cũng trả giá không nhỏ, tiên khí lại tiêu hao thêm một chút.

Trên bầu trời thay đổi bất ngờ, vô số lửa, lôi điện, loan đao hiện ra, Đường Kiếp sử dụng Cửu Trọng Thiên kiếp đao.

Lưu Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể vận đủ tiên khí hóa làm lưới khổng lồ đón nhận.

Dưới ánh đao hỏa vũ, thiên võng run rẩy. So sánh với Mưu Ti Mệnh chiến đấu bên kia, tuy rằng Toái Tinh Hoàn khí thế vô biên, Mưu Ti Mệnh thần thông dũng mãnh, lão Long Hỏa Thiên Tôn hai đại tiên nhân thực lực phi phàm, nhưng so với bọn họ vẫn kém một đoạn.

Mệnh chúc thiêu đốt chưa còn lại một phần năm, dù bấp bênh nhưng ánh lửa không tắt.

Lưu Phong đau khổ chống đỡ, mây đen chống đỡ kiên trì không ngã.

Nhìn Đường Kiếp, hắn ác độc nói:
- Có thể ép ta đến bước này, Đường Kiếp, ngươi có thể nói là chân nhân kiệt xuất. Nhưng, mặc ngươi tu vi thông thiên, vận mệnh cũng không cách nào tránh thoát!

Trong giọng nói toàn lực thúc dục, gắt gao không cho Đường Kiếp đi tới nửa bước.

Hai người thực lực đều đang nhanh chóng tiêu hao.

Đường Kiếp cố nhiên là không dùng đạo pháp, Lưu Phong có đại thần thông đại thủ đoạn cũng khó có thể duy trì.

Tiếp tục đánh xuống, Đường Kiếp cả Huyết Nhục Ma Bàn, Cửu Trọng Thiên kiếp đao cũng không dùng nổi nữa, chỉ có thể hạ bậc thủ đoạn, Lưu Phong cũng đồng dạng như vậy.

Hai người này thực lực từ Địa Tiên đỉnh cao đánh xuống Địa Tiên bình thường, Xuất Khiếu, Hóa Thần rồi tới Dục Anh.

Nhưng hai người vẫn không nương tay, có bao nhiêu khí lực dùng bấy nhiêu.

Mọi thủ đoạn tráng lệ không còn ý nghĩa, chỉ có lực lượng tiêu hao mới là duy nhất.

Đánh tới đây, song phương đều đã là dầu hết đèn tắt, người này cũng không thể làm gì được người kia, nhưng mệnh chúc vẫn cháy, mắt thấy sắp hết rồi.

Lưu Phong cười ha ha nói:
- Đường Kiếp, ngươi cuối cùng vẫn không được! Trận chiến này, ngươi đã bại1

- Vậy sao? Ta cảm thấy chưa chắc.
Đường Kiếp cười ha hả.

Theo lời Đường Kiếp này, Lưu Phong đột nhiên cảm thấy không đúng, một sự uy hiếp từ đáy lòng dâng lên.

Hắnquát to một tiếng xông về phía trước nhưng vẫn chậm một bước, cảm thấy có một cỗ lực lượng kinh khủng đánh vào người khiến hắn như tan xương nát thịt, dù hắn cực nhanh vận chuyển tâm pháp bảo vệ tâm mạch, thì công kích khủng bố cũng không làm hắn tiếp tục duy trì thân hình.

Cái này cũng chưa tính, một bàn tay chợt xuất hiện đánh vào tay cầm nến, lần nữa đánh rơi vào biển vận mệnh.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Diệu Nhiên đang đứng sau lưng hắn, trong tay cầm rõ ràng cầm cánh tay của Đa Bảo thiên quân.

Chỉ có điều một kích qua đi, cánh tay cũng hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của nó, tiêu tan hoàn toàn trong gió.

- Vô sỉ!
Nhìn Hứa Diệu Nhiên xuất hiện, Lưu Phong vẫn không rõ sao lại thế này.

Đường Kiếp vô sỉ, không ngờ lại đánh lén!

Có lão Long và Hỏa Thiên Tôn ở đây, rút ra một Hứa Diệu Nhiên không ảnh hưởng nhiều lắm, sở dĩ Hứa Diệu Nhiên không nhúc nhích là chờ cơ hội tốt. Ra tay quá sớm, khi đó Lưu Phong còn thực lực, Hứa Diệu Nhiên không có tác dụng lớn, làm không tốt dễ bị cắn trả, hiện tại ra tay đúng là thời cơ.

Vì cơ hội này, Đường Kiếp thậm chí không tiếc lấy thân mạo hiểm, cố ý để Hứa Diệu Nhiên không cần ra tay. Lưu Phong tưởng mình đắc kế, tự nhiên toàn lực phòng thủ, cho Đường Kiếp không gian phát huy. Nếu không lấy thủ đoạn Địa Tiên đỉnh cao thì không cần mệnh chúc cháy hết, ra tay chiến Đường Kiếp cũng đủ uy hiếp. Cho dù không giết được Đường Kiếp, xoay người lại giết Hứa Diệu Nhiên hay giúp Mưu Ti Mệnh thoát đi thì cũng phiền toái.

Cho nên từ lúc mới bắt đầu, Đường Kiếp công bằng chiến đấu chính là vì kéo chân hắn, không để cho hắn cơ hội nhúng tay.

Giờ phút này Mưu Ti Mệnh dưới công kích của hai đại Tiên Đài và hai bán tiên liên hợp vây công sớm đã chống đỡ không nổi, Hứa Diệu Nhiên lại ra tay, nắm bắt thời cơ có thể nói là kín kẽ không một khe hở.

Biết Đường Kiếp căn bản vốn không có ý cùng mình công bằng quyết chiến, Lưu Phong tức muốn nứt mắt.

Đường Kiếp lại bĩu môi một cái:
- Cũng không biết là ai vô sỉ. Lấy thân Tiên Đài trả đòn chưởng Đạo Binh, chiến Xuất khiếu, ỷ lớn bắt nạt nhỏ còn không thắng được, vẫn còn có mặt nói ta vô sỉ. Nếu đổi là người khác, đồng thời đối phó hai Tử Phủ may ra còn có thể nói câu này mới không làm mất mặt cường giả.

Lưu Phong ngạc nhiên, lập tức im lặng.

Đúng vậy, mình là địa tiên đỉnh cao, đối phó một Đường Kiếp đã là ỷ lớn bắt nạt nhỏ, người ta lấy hai đánh một cũng không tính là quá phận!

Lấy mười đối một có tính là quá phận không?

Nhưng chuyện không phải tính như vậy.

Ngươi có thể giết Tiên Đài mà!

Nhưng ngẫm lại lời này lại không đúng, nếu nói vậy, chẳng phải đang thừa nhận đối phương là cường nhân, bình thường mình không thắng được, chỉ có thể dựa vào ỷ lớn bắt nạt nhỏ?

Nhưng nói thế nào, đối phương cũng là tìm người đánh lén mà?

Sao đánh lén lại thành có lý?

Logic lạ kỳ, Lưu Phong không buông xuống được, nhưng nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là vì sao.

Dù hắn thiên tài hơn người cũng không rõ đạo lý, nghĩ mãi mà không rõ, thôi mặc kệ, cánh tay lần nữa mò vào biển vận mệnh.

Chỉ có điều lần này hắn muốn thiêu mệnh chúc của Đường Kiếp đã không còn dễ dàng.

Hứa Diệu Nhiên có vô giới uy lực không mạnh nhưng lại khắc chế Nhiên mệnh chi chúc của Lưu Phong.

Mệnh chúc mới vừa xuất hiện, chỉ thấy giữa không trung đã xuất hiện bàn tay của Hứa Diệu Nhiên gảy nhẹ, mệnh chúc biến mất.

Đồng thời Đường Kiếp tế lên vạn vật âm dương lô.

Hắn không có pháp lực, nhưng vạn vật âm dương lô là bảo vật hắn luyện chế, uy năng trong đó.

Thời khắc này vận chuyển nhắm tới Lưu Phong.

Đây cũng là quân bài chưa lật của hắn.

Nhưng Lưu Phong thấy lại cười lạnh:
- Ngươi nghĩ chỉ có mình lưu lại thủ đoạn sao?

Theo lời nói, Diễn thiên kính lần nữa xuất hiện trên tay.

Diễn thiên kính cũng là một kiện Đạo Binh quý hiếm, nhưng ngoại trừ tìm kiếm Đường Kiếp, thăm dò mệnh chúc của Đường Kiếp thì vẫn chưa thể hiện uy năng gì khác.

Đường Kiếp đã nghĩ nó vô dụng.

Nhưng vào lúc Lưu Phong lấy ra Diễn thiên kính, Đường Kiếp lại cảm thấy một cỗ uy hiếp lớn lao.

Một sự kinh hãi phát ra từ đáy lòng tràn ngập toàn thân.

Đường Kiếp biết không tốt, hắn hét to một tiếng:
- Tránh mau!

Một tiếng này là nói với Hứa Diệu Nhiên, bởi vì Lưu Phong hướng Diễn thiên kính về phía Hứa Diệu Nhiên.

Nhưng Đường Kiếp vẫn chậm hơn, vào lúc đó, trong Diễn thiên kính vươn ra một bàn tay.

Một bàn tay như của trẻ con trắng mịn chỉ vào Hứa Diệu Nhiên từ xa.

- Không!
Đường Kiếp lớn tiếng hô lên.

Theo một tiếng hô, toàn bộ thiên địa đột nhiên dừng lại, giống như tạm dừng.

Gió, mây, linh triều và người đều ngừng lại.

Không, không phải dừng lại, là chậm đi.

Động tác chậm bình thường, ai cũng chậm lại.

Sát na phương hoa!

Tuy nhiên Sát na phương hoa chỉ ảnh hưởng được một chút tới tay kia, chỉ tay tạm dừng ngắn ngủi rồi lại điểm tới Hứa Diệu Nhiên.

Nhưng vào lúc ngắn ngủi này, Đường Kiếp đã phát động Gang Tấc Thiên Nhai!

Ôm lấy Hứa Diệu Nhiên quay cuồng bay tới.

Chỉ kia xẹt qua thân thể Đường Kiếp, nhẹ nhàng đụng một cái, nửa thân Đường Kiếp bùng nổ.

Đường Kiếp bị thương nặng, Sát na phương hoa biến mất, tất cả mọi người hồi phục bình thường, chỉ tay tiếp tục đuổi giết Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên cũng ôm Đường Kiếp thi triển vô giới lùi ra xa.

Chỉ tay chỉ đánh không công, làm như tức giận, mắt thấy không đuổi kịp vợ chồng Đường Kiếp liền quay trở lại ấn vào mệnh chúc trong tay Lưu Phong.

Vận mệnh lực có thể thúc dục mệnh chúc dùng tốc độ mắt thường thấy được cháy hóa thành tro.

- Không!
Hứa Diệu Nhiên phát ra tiếng hét kinh tâm.

Nhưng đột nhiên nến cháy tới đáy đột nhiên bộc phát ánh sáng cường đại, vừa để tiêu tan, cũng muốn tiêu diệt ngón tay kia.

- Làm sao có thể?
Một thanh âm không thể tin từ trên trời chấn động vang lên.

Dưới ánh sáng của mệnh chúc, chỉ tay hết cách chống đỡ, bắt đầu chạy vào trong kính.

Tuy nhiên chủ nhân ngón tay này cũng là loại người hung ác, ngay lúc hoàn toàn lùi về còn đột nhiên dùng tay khẽ vẫy thu lấy tạo hóa thanh vân biến mất vô tung.

Tiếp theo là một tiếng giòn vang, Diễn thiên kính hiện một vết nứt dài.

Cuối cùng là Lưu Phong, thân thể hắn đột nhiên run lên, vô lực ngã xuống đất.